Cho dù Lâm Phượng Thiên có phản đối, chẳng lẽ đoạn diễn này làm sao có thể cắt sạch?
Làm sao có thể?
Trong nội dung tác phẩm, cái tát này lại là chiêu trò thu hút người xem, làm sao có thể cắt sạch.
Nhan Băng Thanh rõ ràng là không từ thủ đoạn, xem như cô được mở mang tầm mắt.
Mộc Tịch đau lòng sắp rơi nước mắt, trong lòng có chút áy náy, cảm thấy tất cả đều là do chính mình hại Vân Thi Thi. Nếu không phải bởi vì chuyện của cô, Vân Thi Thi sẽ không kết thù oán với Nhan Băng Thanh.
Người hoá trang vội vàng đi lên, dùng phấn mới miễn cưỡng che đậy được dấu bàn tay vừa đỏ vừa sưng mà Nhan Băng Thanh mới đánh, cô ấy chỉ nhìn thôi cũng thấy đau.
Cố Tinh Trạch đứng ở một bên nhìn, sắc mặt lạnh nhạt như nước.
Anh ta muốn tiến lên một bước, ánh mắt tối sầm lại, nhưng rồi lại bước về chỗ cũ, tay xiết chặt thành nắm đấm.
Lâm Phượng Thiên hung hăng dậm chân, lại dặn dò Vân Thi Thi một câu: "Lần này cô tuyệt đối không được thất thần! Cố hết sức diễn một lần, OK chứ?"
Vân Thi Thi gật đầu.
Cô biết, Lâm Phượng Thiên là lo lắng cho cô, sợ cô thất thần không diễn được, lại phải chịu thêm một cái tát.
Mỗi diễn viên đều có vị trí và cương vị riêng.
...
"Hà Na, đã lâu không gặp.” Vân Thi Thi đứng tại chỗ, ánh mắt mỉm cười, nét mặt thanh thuần.
"Doãn Hạ Thuần, vì sao cô quay về?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040911/chuong-702.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.