Trong phòng hóa trang, Vân Thi Thi ngồi ở trước bàn trang điểm, Mộc Tịch một bên thay nàng sửa sang lại quần áo diễn, vừa nhìn Vân Thi Thi trong gương, mỉm cười nói: "Thi Thi, tôi phát hiện khuôn mặt của cô như được điêu khắc ra vậy đó! Mặc kệ cô trang điểm phong cách gì, cũng không thể nhìn ra khuôn mặt cô có một chút gì đó không hợp.”
Vân Thi Thi bật cười, từ trong mạch suy nghĩ lấy lại tinh thần, liếc cô ấy nói: "Mộc Tịch, tay cô đã tốt hơn chưa?"
Mộc Tịch liên tục gật đầu: "Ừ, tốt lắm. Bọt nước đã xẹp xuống rồi, uống thuốc của cô đưa mấy ngày, lúc này đã tốt hơn rồi...”
"Cô đừng miễn cưỡng, nếu cảm thấy còn đau, phải nói với tôi.”
Mộc Tịch bất đắc dĩ nói: "Ây da, Thi Thi, tôi cũng không mạnh miệng! Chẳng qua bị thương một chút thôi, bây giờ tốt lắm!"
Nhưng mà, mặc dù ngoài miệng nói như vậy, trong lòng Mộc Tịch vẫn cảm thấy thật cảm động.
Mấy ngày hôm trước, Vân Thi Thi cho cô ấy nghỉ mấy ngày, mấy ngày nay ở nhà nghỉ ngơi, cô ấy rất lo lắng cho Thi Thi bị người khi dễ.
Không yên lòng, nên trước khi kỳ nghĩ kết thúc cô ấy đã chạy đến tổ kịch.
Nói bóng nói gió, biết được mấy ngày nay Nhan Băng Thanh cũng không có tới tổ kịch, lúc này mới thoáng yên tâm.
Sở dĩ không có tới tổ kịch, chắc là bận đi quay phim ở nơi khác.
Trước khi nhận bộ 《 Quả trám 》, Nhan Băng Thanh còn có hợp đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040895/chuong-693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.