Mộ Thịnh lớn tuổi, đã không còn hăng hái như lúc tuổi còn trẻ, giống như những người lớn tuổi khác, cũng cần có một người làm bạn và chăm sóc.
Mà anh ngày thường bận rộn chuyện công ty, rất ít về nhà làm bạn với ông. Tiểu Dịch Thần cũng không biết vì sao, không hề thân cận Mộ Thịnh. Vì thế, người ở bên cạnh ông nhiều thời gian nhất, là Mộ Uyển Nhu. Cô ta đã hao phí không ít tâm huyết trên người Mộ Thịnh.
Mộ Thịnh sắp xếp cô ta vào nhậm chức tổng giám đốc bộ phận nhân sự của Đế Thăng, là thành viên trung tâm của Hội Đồng Quản Trị, ở Mộ thị có thể nói là dưới một người, trên vạn người.
Mặc dù bận rộn việc công, cô ta cũng cố gắng kết thúc công tác trước thời hạn, nhanh chóng chạy trở về, làm bạn với Mộ Thịnh.
Mộ Thịnh vô cùng cưng chiều Mộ Uyển Nhu.
Có lẽ là do quá nhớ nhung Mộ Khuynh Thành đến thành bệnh, Mộ Thịnh đối với Mộ Uyển Nhu, quyến luyến đến mức như một loại bệnh trạng.
Thân thể Mộ Thịnh ngày càng sa sút, mỗi ngày đều phải uống một đống thuốc, lớn tuổi, thêm nữa chịu bệnh quấy nhiễu, tính nết của ông cũng khó khăn, lúc phát bệnh luôn luôn hết sức táo bạo, ai cũng khuyên không được.
Cũng chỉ có lúc có Mộ Uyển Nhu bên người, vừa dỗ vừa lừa gạt, ông mới bằng lòng uống thuốc.
Mộ Uyển Nhu làm nũng mềm nhũn một câu, ông Mộ đều đã vô cùng hưởng thụ, hiển nhiên bị cô ta nắm trong lòng bàn tay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040714/chuong-604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.