Nhưng bữa ăn đã bưng lên, cũng không thể trả lại? Người ta sẽ chê cười!
Vì thế cô cắn chặt răng, trên mặt có biểu tình thấy chết không sờn, cầm dao nĩa, bắt đầu cắt miếng thịt bò.
Dù sao vẫn có thể ăn được, dụng cụ trong nhà hàng Tây này đều chế tạo bằng inox, có chút nặng, hơn nữa cô cũng không quen dùng, bởi vậy cắt thế nào cũng cắt không đứt.
Vân Thi Thi ảo não nhíu mày, nhất thời có chút xấu hổ.
Ngẩng đầu lại nhìn Cố Tinh Trạch, chỉ thấy động tác tao nhã của anh đang cắt từng miếng thịt bò ra, ý thức được ánh mắt xin giúp đỡ của cô, anh ngẩng mặt, thì nhìn thấy cô đang mím môi nhìn anh, hình như đang im lặng ám chỉ.
Cố Tinh Trạch âm thầm cười, cô gái ngốc này, kêu thức ăn cũng kêu giống anh, khẩu vị của anh luôn độc đáo, sao cô có thể thích ứng được?
Anh không tiếng động đổi đĩa thức ăn với cô, Vân Thi Thi ngẩn người, nhìn đĩa thịt bò đã được cắt ngay ngắn trong tay, lấy lên một miếng, gian nan nuốt một ngụm, khẩn trương nhắm hai mắt cắn xuống!
Ưm! Rất... nửa sống nửa chín, khi cắn có chút khác.
Vân Thi Thi phồng má, nhả ra cũng không xong, nuốt cũng không được, biểu tình thật sự rất buồn bực.
Cô đã có chút hối hận, sớm biết rằng nên gọi theo ý mình!
Món ăn Diệp Minh Lan cũng rất nhanh được bưng lên, đều món ăn tinh xảo, nhìn khiến cho Vân Thi Thi động lòng. Diệp Minh Lan vừa ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040592/chuong-543.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.