"Nhưng mà... Bọn họ đều nói em là kẻ trộm!" Vân Thi Thi che mắt lại, khóc òa lên.
Dường như trở lại trong cô nhi viện mười mấy năm trước, cô bị đám trẻ vây quanh, kinh hồn bạt vía mà nghe những lời chỉ trích xoi mói lạnh lùng kia.
Trí nhớ bị đè nén mười mấy năm bỗng chốc thoát khỏi lồng giam, những lời nói độc ác kia quanh quẩn bên tai, những khuôn mặt lạnh lùng ác độc kia dường như hiện lên ngay trước mắt, những tiếng chửi rủa, tiếng đấm đá lần lượt vọng về, giống như đang đâm từng nhát dao vào trong lòng cô, liên tục hành hạ cô.
Âm thanh ồn ào bên tai khiến cô không chịu nổi, Vân Thi Thi dùng tay ra sức che lỗ tai, gần như không thể hít thở nổi, lớn tiếng khóc lên: "Tôi không phải là kẻ trộm! Tôi thật sự không phải là kẻ trộm, Mộ Uyển Nhu mới là kẻ trộm, cô ta trộm đồ của tôi! Đó là đồ của tôi..."
Tần Chu ngẩng đầu nhìn bốn phía, lại thấy mấy nhân viên phục vụ vây quanh đều đang hết sức lúng túng, nụ cười lịch sự ban đầu cũng dần trở nên cứng nhắc, hai bên nhìn nhau hồi lâu, thấy ánh mắt nghi ngờ của Tần Chu thì lắc đầu một cái, bọn họ cũng chỉ vừa mới tới, căn bản không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Lúc nghe thấy tiếng động chạy tới, Vân Thi Thi đã mất hồn mất vía, cứ lẩm bẩm một mình như thế này rồi.
Tần Chu lại cúi đầu, nhìn Vân Thi Thi đang nhắm chặt hai mắt, toàn thân không ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040507/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.