Các vết thương loang lỗ máu hòa lẫn nước muối, chiếc phi tiêu vừa rồi của Vân Thiên Hữu trúng chính xác ngay vết thương ở bụng của hắn, đầu kim rất ngắn nên đâm không sâu, không nguy hiểm đến tính mạng.
Thế nhưng, a-xít và nước muối hòa chung tạo nên phản ứng hóa học, không ngừng ăn mòn vết thương, bốc lên một làn khói xanh, mùi vị lúc này, chỉ mình hắn có thể cảm nhận được!
Nếu chỗ đau là đầu, thì ngay cả tiếng thều thào cũng không thể phát ra.
Vân Thiên Hữu khẽ nhíu mày, có hơi tiếc nuối: " y da! Ném trúng rồi sao?"
"Ném trúng rồi." Lý Hàn Lâm ở bên cạnh nhắc nhở.
Khuôn mặt đáng yêu của cậu lộ ra nụ cười mê người.
Vừa nói xong, cậu lập tức lấy thêm một chiếc phi tiêu, làm động tác tay, nhìn thấy chiếc thứ hai sắp được phóng tới.
"A a a... A a! Đừng..." Gã đàn ông lập tức cầu xin cậu dừng tay, giọng mơ hồ không nghe rõ.
Vân Thiên Hữu chỉ mới làm động tác phóng, hắn đã sợ tè ra quần.
Xem ra, hắn thật sự sợ rồi.
Dù gì đi nữa, nỗi đau này không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Cho dù có đối mặt với sát thủ lão luyện hay sống trong cảnh liếm máu trên lưỡi dao hắn cũng chưa từng sợ, chết ư? Chưa bao giờ hắn sợ chết!
Thế nhưng, hôm nay lại bị thủ đoạn của đứa nhỏ sáu tuổi này dọa cho vỡ mật.
Buồn cười...
Đây thật sự là một đứa nhỏ sáu tuổi ư?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040456/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.