Một khối bánh tây nho nhỏ, nhưng Vân Thi Thi sợ trẻ con sẽ bị sặc, nên cố ý bẻ ra thành hai khối, lại nhún thêm chút sữa bò, chấm trám, đút vào trong miệng của cậu nhóc.
"Ừm", Tiểu Dịch Thần cắn bánh vào trong miệng, không ngờ mùi sữa thơm như vậy, đúng là hương vị không tệ!
Hay là bởi vì Vân Thi Thi đút ăn, thế nào cũng là món ngon.
"Ăn ngon không?"
"Ăn ngon, ăn ngon!" Tiểu Dịch Thần thỏa mãn nói.
Hai mẹ con nhìn nhau nở nụ cười, cực kỳ ấm áp.
Vân Thiên Hữu nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt có chút nặng nề, dường như không cao hứng.
Chu mỏ một cái, có chút cảm thấy Mộ Dịch Thần cướp đi đặc quyền của cậu!
Sao mẹ lại không có dỗ dành cho cậu vui vẻ?
Bỗng nhiên Vân Thiên Hữu có chút hối hận nho nhỏ.
Đúng là cậu vẫn có chút ích kỷ, đem sự cưng chiều của Vân Thi Thi chia sẻ cho Mộ Dịch Thần, trong lòng vẫn có chút không muốn nho nhỏ!
Vốn dĩ, sự cưng chiều của Vân Thi Thi, cậu hưởng thụ tất cả.
Nhưng hôm nay, miễn cưỡng chia ra một nửa, thậm chí còn không ngừng, trong lòng có chút chua xót.
Thế là, cậu che nơi được băng bó, tội nghiệp run rẩy rên rĩ vài tiếng.
Một tiếng rên rĩ này, để Vân Thi Thi nghe thấy, nhất thời tim như bị đao cắt, đau lòng không thôi.
Thật giống ý thức được mình quên mất cậu nhóc này nên lập tức chuyển hướng sang Vân Thiên Hữu, sốt sắng hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040426/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.