Vì thế, nhưng lời nói tiếp theo của Tống Ân Nhã, khiến anh không có nhẫn nại để nghe.
Tống Ân Nhã nào có để ý đến sắc mặt anh thế nào, cô chỉ tiếp tục khuyên nhủ anh không ngừng: “Nhưng mà, anh dạy dỗ con mình như thế cũng tốt. Dù còn nhỏ nhưng không thể nuông chiều quá được, nhất là con trai nữa, lỡ sơ xẩy một chút là sau này trở thành một đứa bé ăn chơi sa đoạ liền. Nếu không quản lý, dạy dỗ kĩ thì sẽ khiến danh tiếng gia đình anh bị bại hoại. Vì thế, hành động của anh lúc nãy, em nghĩ là rất đúng.”
Cô nói xong, ngẩng đầu nhìn anh.
Mộ Nhã Triết chỉ bình thản nhìn, sắc mặt không hờn không giận.
“Ân Hi chưa từng bị thương bao giờ, thế mà lần này lại bị thương nặng đến thế, còn để lại cả sẹo, nếu để con nhỏ biết được, chắc sẽ khóc toáng lên mất. Còn nữa…”.
“Ân Nhã...” Mộ Nhã Triết huơ huơ khói trước mặt, hít thêm một nghụm, cuối cùng cắm điếu thuốc xuống gạt tàn, chậm rãi nói: “Mộ Dịch Thần là con của Mộ Nhã Triết này.”.
“Dạ?” Tống Ân Nhã khó hiểu nhìn anh, không hiểu anh đang nói gì.
“Nếu được, anh không muốn người ngoài xen vào quan hệ của gia đình anh”.
Giọng nói anh đều đều, không cao không thấp, nhưng lại lạnh như băng, và có chút ra lệnh.
Tống Ân Nhã ngẩn người, không kịp phải ứng với lời nói của anh: “Anh Mộ…”
Mộ Nhã Triết lạnh lùng liếc nhìn cô, lời nói vô tình như đao kiếm: “Tôi cưng chiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040422/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.