Bệnh viện, tại phòng bác sĩ.
Tống Ân Nhã vẻ mặt lo âu ngồi trên ghế, đối diện với bác sĩ, bác sĩ nhìn cô, rồi nhìn thoáng qua người đàn ông lạnh lùng cao lãnh đứng phía sau, chậm rãi nói: “Đầu đứa bé bị va đập mạnh, não bị chấn động nhẹ, miệng vết thương đã được khâu lại rồi, mấy ngày nay tránh để bé tiếp xúc với nước, phải tránh ăn cay…”
“Khâu á?” Tống Ân Nhã kinh ngạc la lên cắt ngang lời bác sĩ.
“Khâu, có vấn đề gì sao, miệng vết thương của đứa nhỏ quá sâu, có lẽ do ngã từ đầu cầu thang xuống, nếu không khâu thì để vết thương lở ra à?” Bác sĩ đẩy kính mắt lên, cung kính nói.
Nếu là bệnh nhân khác, dám cắt ngang lời bác sĩ như thế thì sớm đã bị đuổi rồi.
Nhưng người phụ nữ này thì khác, thân phận của cô ta không nhỏ, vì thế bác sĩ mới mặc kệ, mới nhẫn nhịn, nói chuyện rất khách khí, rất cẩn thận.
Tống Văn Nhã vẻ mặt sợ hãi: “Miệng vết thương sâu đến mức đó sao? Não bị chấn động à, có nghiêm trọng không?”
Bác sĩ nhẫn nại giải thích: “Là chấn động rất nhỏ thôi, không quá nghiêm trọng, không cần phải chữa trị, chỉ cần nghỉ ngơi đúng cách thì sẽ khôi phục lại như bình thường!”
“Đầu có ảnh hưởng gì không? Liệu có để lại di chứng không...?”
“Không” Bác sĩ thầm khinh thường, đâu nghiêm trọng đến mức người phụ nữ này phải làm ầm chuyện này lên đâu chứ.
Tống Ân Nhã lại hỏi nhiều vấn đề khác, đơn giản là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040418/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.