“Chỉ khi Hữu Hữu trưởng thành thì mới có thể bảo vệ mẹ, không cho bất cứ ai bắt nạt mẹ.”
Hữu Hữu ôm cánh tay của Vân Thi Thi ngọt ngào nói: “Bất kể như nào, Hữu Hữu vẫn sẽ bảo vệ mẹ đến già! Dù là bất cứ ai, Hữu Hữu cũng không cho phép bắt nạt mẹ! Mẹ, sau này ai bắt nạt mẹ, nhất định phải nói với Hữu Hữu, Hữu Hữu sẽ giúp mẹ trả thù nha!”
Vân Thi Thi vui vẻ mỉm cười gật đầu, nhưng không quá để lời nói của cậu vào trong lòng.
Chi cho rằng, đồng ngôn vô kỵ.
*Đồng ngôn vô kỵ: không nên để ý lời trẻ con
Khi Vân Thi Thi và cậu nhóc đến Thung lũng cổ tích, đã đến trưa.
Hàng người xếp trước cửa giữa trưa vẫn dài dằng dặc, nhiệt tình không hề suy giảm. Rất nhiều du khách từ các tỉnh vùng xa thậm chí là nước ngoài cũng tới, mua phiếu lục tục đi vào.
Mặc dù hàng người không phô trương như buổi sáng, nhưng người vẫn phủ kín sân.
Từ cánh cổng chính có thể thấy trong công viên người đi tấp nập.
Sở dĩ Vân Thiên Hữu cố ý lựa chọn Thung lũng cổ tích để đến chơi lần này vì, thứ nhất đây là chuyến đi chơi hiếm hoi với mẹ, nhất định phải chọn chỗ nổi tiếng, để mẹ nhân dịp rảnh rỗi hiếm có này mà thả lỏng tâm trạng.
Thứ hai, cậu cũng lấy thân phận cổ đông công ti Nhạc Trí để tới đây thị sát.
Vân Thiên Hữu đứng ở cửa Thung lũng cổ tích, ánh mắt tỏa sáng nhìn trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040347/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.