Mộ Nhã Triết nhìn chằm chằm cô một lúc, không nhẫn nại nổi nữa, chỉ cho là cô khó chịu ở đâu đó không nói với anh, vì thế không hề nghĩ ngợi vòng cánh tay qua eo và đầu gối của cô, ôm cô vào ngực, lại nhận được tiếng thét chói tai của cô.
“Á -----------“
Sắc bén, chói tai, gần như sắp phá hỏng màng nhĩ của anh!
“Câm miệng!” Mộ Nhã Triết không vui nhíu chặt mày, ánh mắt đảo qua, cô sợ đến im thin thít!
Im lặng một lúc, bỗng dưng --------
“Mộ Nhã Triết...” Giọng nói như muỗi kêu.
“Sao?”
Cúi đầu thấy trên mặt cô nổi lên màu hồng khác thường.
Mộ Nhã Triết chợt cảm thấy có gì sai sai, khóe mắt nhìn thoáng qua màu đỏ chói mắt trên ghế, nhất thời tim như ngừng đập, nhìn thẳng cô!
Máu --------?
Cô bị thương?
“Xảy ra chuyện gì?”
Mà Vân Thi Thi vốn đã quẫn bách từ lâu nên mặt càng thêm đỏ, cô sợ dây bẩn ra người anh, gấp đến mức muốn khóc, gần như khóc đến nơi: “Mộ Nhã Triết, mau buông tôi ra!”
Anh không thèm đề ý, đôi mắt chau lại, hỏi: “Bị thương ở đâu?”
Vân Thi Thi bất lực liếc mắt, mặt nóng bừng, giọng nói như thầm thì: “Không, không phải bị thương...”
“Không nói?” Ánh mắt người đàn ông lạnh đi, giọng điệu không cho phép từ chối: “Tôi đưa em đi bệnh viện.”
Gì cơ ----------
Đi bệnh viện? Đừng mà!
Cô vội siết chặt vạt áo của anh, ngập ngừng nói: “Tôi, cái đó của tôi tới...”
Cô nói quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040283/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.