Cô thừa nhận, trong lòng có chút khó chịu, càng làm cô khó chịu hơn chính là, thế mà anh lại ngầm cho phép bọn họ ngồi cùng bàn.
Khó chịu! Nhưng mà cô có thể làm sao bây giờ? Cô cũng không thể đuổi người ta đi.
Cô không có tư cách này, chỉ có thể rề rề rà rà mà ăn tiếp.
Cầm đũa lên, không còn khẩu vị gì nữa.
Diệp Minh Lan ngồi vào chỗ của mình, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm, trịnh trọng giới thiệu: "Anh Mộ, em giới thiệu với anh, đây là cậu lớn của Lý thị, Lý Thừa Trạch!"
Dứt lời, cô ta lại cười híp mắt quay đầu nhìn về phía người đàn ông, nói: "Thừa Trạch, người này em đã từng nhắc qua với anh, chính là tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Đế Thăng, là nhân vật truyền kỳ ở thành phố này, tên là Mộ Nhã Triết. Ha ha, bọn em đều gọi anh ấy là anh Mộ."
Trong lời nói của cô ta đã hoàn toàn bỏ quên Vân Thi Thi sang một bên.
Vân Thi Thi cũng vui vẻ vì mình được yên thân.
"Anh Mộ, ngưỡng mộ đã lâu!" Lý Thừa Trạch cười gật đầu một cái, hơi đứng dậy, khách khí vươn tay về phía Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng liếc mắt nhìn bàn tay đang vươn ra của anh ta một cái, biểu cảm không đổi, bàn tay của Lý Thừa Trạch cứ như vậy mà khựng lại giữa không trung, duỗi ra không được, thu về cũng không xong.
Ngay giữa lúc không khí đang ngượng ngập như vậy thì Mộ Nhã Triết hờ hững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040276/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.