Bên chân lão ta là một thi thể, đôi mắt vẫn đang mở to.
Mấy phút trước, thi thể này còn là một người sống sờ sờ, là bảo vệ bên cạnh Dương Thọ Trình.
Nhưng giờ, chỉ thấy giữa trán anh ta là một lỗ thủng trào máu.
Chỉ một câu nói chọc cậu Cố không vui, kết cục vô cùng thê thảm.
Máu tươi chảy xuống sàn nhà, mùi máu vất vưởng trong căn phòng.
Nhiệt độ cơ thể dần lạnh đi.
Bầu không khí tử vong đáng sợ, như làn sương bao phủ cả căn phòng.
Tần Chu hơi đồng cảm nhìn thoáng qua khuôn mặt xám như tro tàn của Dương Thọ Trình, đi tới trước bàn chỉnh lại bóng.
Quý Lâm ở một bên ngắm nghía mấy viên bi-da trong tay, vẻ mặt lại như đã sớm quen với khung cảnh này.
Cố Cảnh Liên chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha, tiện tay châm điếu thuốc, ngón tay thon dài mơn trớn tóc mái hơi xộc xệch trên trán, ung dung hỏi: “Giám đốc Dương, sao ông không nói gì? Chẳng lẽ là Cảnh Liên tiếp đón không chu đáo, chơi chưa tận hứng?”
Thân thể anh ta ngả xuống ghế sô pha.
Bên cạnh lập tức có hai cô nàng ăn mặc gợi cảm bước tới, tư thế thướt tha ngồi cạnh anh ta, cẩn thận nâng khuôn mặt anh ta lên, hôn lên môi anh ta.
Cố Cảnh Liên cười tà, bàn tay chui vào làn váy của cô nàng, lướt lên trên, không ngừng trêu chọc châm lửa.
Dương Thọ Trình không khỏi kinh hãi trong lòng: “Không có! Cậu Cố, lời ấy của cậu quá nặng rồi...”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040246/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.