Cũng vì vậy mà khi Vân Thi Thi cầm áo khoác bước ra từ phòng nghỉ ngơi, ánh mắt của Giang Vũ Đồng nhìn cô thay đổi rất khác thường, không giống như mọi ngày.
Vân Thi Thi vừa bước ra đã thấy cô ta, do không ngờ tới nên có chút giật mình hoảng sợ.
"Vũ Đồng... Cô..."
"Thi Thi cô làm gì ở bên trong mà lâu như vậy? Mà rốt cuộc là làm gì thế mà gõ cửa mãi không thấy trả lời?" Giang Vũ Đồng hồi phục tinh thần, vội vàng che giấu đi biểu cảm ở trên mặt, cười híp mắt đi tới đối diện, cầm lấy áo khoác ở trên tay cô.
"Không làm gì thật mà." Vân Thi Thi cười cười, cũng không nói dài dòng gì, chỉ giải thích ngắn gọn một câu.
Cô không biết Giang Vũ Đồng đã đứng ở bên ngoài cửa bao lâu rồi, cũng không biết phòng này cách âm có tốt không, càng không biết Giang Vũ Đồng ở bên ngoài đã nghe được những gì rồi.
Chỉ biết chuyện này cũng không tiện giải thích nhiều, càng nói càng rối.
"Nhưng mà hồi nãy hình như tôi thấy có một người đàn ông đi ra từ trong phòng nghỉ của cô. Cửa còn khóa trong, các người... không có chuyện gì chứ?" Giang Vũ Đồng làm bộ hỏi chuyện, cố ý muốn dò hỏi chuyện này.
Vân Thi Thi bị bối rối, trong đầu nghĩ tới tác phong tùy hứng của Mộ Nhã Triết, thì cảm thấy vô cùng bức bối.
Anh ta giống như là chúa tể, coi mọi thứ như trò đùa, tùy ý anh ta tiêu khiển vậy!
Đột nhiên xông vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040206/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.