“Mộ Nhã Triết, sao anh lại ở đây?”
Chẳng phải anh bộn bề nhiều việc hay sao?
Trên ghế sô pha, Mộ Nhã Triết ưu nhã nằm nửa người, áo sơ mi màu đen hơi hở ra, để lộ làn da lồng ngực ẩn ẩn hiện hiện.
Bên dưới mặc quần tây cắt may vừa vặn, đi một đôi giày da thủ công, hai chân thon dài nhã nhặn vắt lên, bày ra tư thế cao quý kiêu ngạo.
Không thể không nói, vóc người của anh cực kì gợi cảm, từng đường nét trên cơ thể đều hoàn mĩ cân xứng.
Dây chuyền màu bạc nằm trên xương quai xanh càng làm nổi bật làn da trắng bóc, rất mê người.
Bữa trước anh bay đến nước Mĩ, hôm nay vừa mới xuống máy bay.
Thấy vẻ mặt anh mệt mỏi, mái tóc màu đen hơi rối che đi mày kiếm, lông mi dài rậm đan vài nhau, để lại bóng râm mờ trên mắt.
Mộ Nhã Triết ngậm điếu thuốc, trong phòng tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt.
Vân Thi Thi chôn chân tại chỗ, bất động, cau mày: “Anh vào bằng cách nào? Còn có...sao anh biết đây là chỗ nghỉ ngơi của tôi? Lẽ nào không ai ngăn anh sao?”
Lối đi này được bảo vệ ngăn cách, canh giữ nghiêm ngặt, sao anh ta lại có thể vào đây được?
“Ngăn tôi?” Mộ Nhã Triết thấy câu này của cô rất có ý tứ: “Cả tòa nhà Hoàn Vũ lớn như vậy đều là của tôi. Ai dám ngăn tôi?”
“...”
Lời này quả thực khá hợp lý.
“Anh không sợ...bị ký giả chụp được sao?” Vân Thi Thi bó tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040196/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.