“Làm loạn, thế nào gọi là làm loạn?”
Vân Thi Thi thấp giọng nói: “Ngay trước mặt đứa trẻ, anh nghiêm túc chút đi!”
Khóe miệng Mộ Nhã Triết cong lên, không nghe theo sự khuyên can của cô, giống như cố ý làm trái lời cô, lại hôn một cái lên môi cô.
Lý Hàn Lâm không hề phòng bị phải nhìn cảnh ân ân ái ái này, không có cơ hội né tránh, miệng như bị nghẽn lại, cảm thấy mình đứng ở chỗ này thật quá dư thừa, hận không thể bỏ chạy.
Vân Thiên Hữu ngồi trên giường bệnh, bị cử chỉ đột ngột của người đàn ông làm cho kinh ngạc.
Từ góc của cậu căn bản không thể thấy rõ rốt cuộc động tác của người đàn ông là gì, chỉ thấy cơ thể hoàn mĩ cân xứng của anh che khuất tầm mắt cậu, loáng thoáng thấy khuôn mặt của mẹ cậu lộ ra màu đỏ mập mờ.
Chớp mắt một cái, trong đầu cậu như có cái gì nổ tung, tức nhận nhéo gối đầu, đập mạnh một cái.
Nhưng vẫn phải bày ra khuôn mặt tươi cười hỏi thăm: “Mẹ? Mẹ và chú Mộ đang làm gì vậy nha?”
Vân Thi Thi lập tức lúng túng đẩy Mộ Nhã Triết ra, trên mặt người đàn ông không hề có chút mất tự nhiên, ung dung nói: “À, chú đang nói thầm với mẹ cháu đó mà!”
Nụ cười xấu xa trên mặt chính là sự khiêu khích trắng trợn của anh!
Vân Thiên Hữu cũng cười, trong ánh mắt lại vặn vẹo.
Góc chăn trong tay đã bị cậu túm cho nhăn nhúm!
Vân Thi Thi càng thêm lúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040084/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.