Vân Thi Thi thấy có chút tê dại, hai tay thất thố không biết đặt ở đâu, mắc cạn trong ngực anh, căng thẳng xiết chặt nắm đấm.
Người đàn ông này, xưa nay đều cao cao tại thượng, cực kỳ giống một bá chủ hô mưa gọi gió, luôn luôn thô bạo, không cho phép từ chối!
Nhưng mà, bây giờ bỗng nhiên nhu tình, làm cho cô có chút không kịp phản ứng.
Một mặt, vừa lãnh khốc, vừa bá đạo.
Một mặt, vừa ôn nhu, vừa che chở, như muốn nâng niu cô trong lòng lòng bàn tay.
Rốt cuộc cái nào mới thật sự là anh?
Vân Thi Thi không phân rõ được phương hướng!
Anh mê muội, cô cũng hãm sâu vào một phần nhu tình, khó có thể hoàn hồn.
Dần dần, cô cũng hiểu được từ từ đáp lại.
Hôn xong, hai gương mặt chậm rãi tách rời, thân thể cô mềm nhũn, toàn thân mất đi sức lực, xụi lơ trong ngực anh.
Mộ Nhã Triết cúi đầu, nhìn cô, cô trước mắt, mị nhãn như tơ, gò má đỏ bừng, thanh thuần không gì tả nổi, tốt đẹp như vậy, đặc biệt là đôi mắt hoa đào mỹ lệ, liễm diễm mê say, mặc dù anh không uống rượu, lại cảm giác mình say rồi, say trong đối mắt câu hồn đoạt phách.
Người phụ nữ như vậy, khiến bất kỳ người đàn ông nào không có sức kháng cự.
Mặc dù là anh, cũng không cách nào chống đỡ ánh mắt như thế.
Anh vỗ về sau gáy cô, trầm thấp nói: "Không cho phép, rời khỏi tôi."
"Hả?..."
"Không được, rời khỏi tôi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040023/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.