Hôm nay cô được vạn người chú ý, tia flash nháy lên điên cuồng chiếu trên người cô, đêm nay vì cô, các ký giả đã tốn chẳng biết bao nhiêu cuộn phim.
Mà Lý Hàn Lâm đứng trên lầu hai quan sát hiện trường cũng sửng sốt.
Vân Thiên Hữu đạp mạnh anh một cái, lạnh lùng nói: “Quản lý Lý, chú quên việc cháu dặn rồi sao?”
“Không có!”
Lý Hàn Lâm lập tức phản ứng kịp, nhưng có lẽ do vô cùng chấn động nên luống cuống tay chân, suýt nữa đánh rơi camera đắt giá xuống đất, đổ mồ hôi hột.
“Bình tĩnh chút đi.” Hữu Hữu bảo anh, như đang chế giễu anh.
“Giám đốc Vân, Vân nữ sĩ thật đẹp quá, đẹp đến nỗi thời gian như ngừng lại!”
Lý Hàn Lâm bị vẻ đẹp ấy làm rung động sâu sắc, vội vã giơ camera lên, vẫn không quên cảm thán: “Tạo hóa thật quá thần kỳ, đẹp quá, đẹp quá...”
“Đó là đương nhiên! Mẹ của cháu chính là tiên nữ hạ phàm!” Hữu Hữu hiểu ý cười, nồng nàn nhìn về phía mẹ cậu, trong mắt đầy yêu thương và ấm áp.
“Chị Cảnh Điềm, đó chẳng phải là... Vân Thi Thi sao! Trời ạ... Bộ lễ phục của cô ta đẹp quá!”
Ở bên ghế khách quý, Đường Vũ nhìn thấy Vân Thi Thi kinh ngạc kêu lên, khó có thể tin đẩy đẩy Lục Cảnh Điềm đang mời rượu mọi người.
Người đằng sau vẻ mặt không vui xoay người lại, lạnh lùng nói: “Ồn ào gì thế, chưa từng gặp bao giờ hay sao! Thật là.”
“Chị còn nhớ cô ta không? Đây là người gần đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2039921/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.