Vân Na cắn môi, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống gò má, khóc nói: "Tôi không phải cố ý, không cần bắt tôi đi cục cảnh sát, cái gì tôi cũng trả lại cho cô, không cần bắt tôi..."
Dáng dấp chật vật, khiến người ta tặc lưỡi.
Đường Vũ xem thường nói: "Kẻ trộm chính kẻ trộm, không nghĩ tới thủ đoạn của cô lại bẩn thỉu như thế!"
"Thủ đoạn đê tiện, vì thượng vị mà không chừa thủ đoạn nào đấy."
"Thật buồn nôn, tại sao lễ tân lại cho một người phụ nữ buồn nôn như thế này vào hội trường?"
...
Cố Tinh Trạch cúi đầu nhìn Vân Thi Thi, dò hỏi: "Muốn đưa cô ta tới cục cảnh sát sao?"
Vân Na nghe vậy, hoảng sợ ngẩng đầu lên, cầu xin nhìn cô, phịch một cái quỳ trên mặt đất, chảy nước mắt: "Không cần, chị, không cần đưa tôi đi cục cảnh sát, tôi không dám nữa! Không cần..."
Sắc mặt Vân Thi Thi lành lạnh nhìn cô ta, một lát sau mới nói: "Tôi sẽ không đưa cô tới cục cảnh sát."
Cô ta lập tức nín khóc mỉm cười.
Cố Tinh Trạch lạnh lùng nói: "Lập tức cởi lễ phục, cút khỏi hội trường."
Anh vô tình xua đuổi, mặt mày cô ta trong lúc nhất thời thay đổi liên tục, sắc mặt trắng bệch nhìn anh.
Cô ta vất vả trà trộn vào hội trường, sao có thể dễ dàng bị đuổi ra ngoài?
Cô ta hao tổn tâm cơ leo lên Hà Lăng Tương, chính là vì có thể ở đây làm quen với đạo diễn cùng nhà sản xuất có danh tiếng, chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2039855/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.