(Vân đạm phong khinh: mây nhạt gió nhẹ, gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp; ý cả câu là chỉ người mang một nét đẹp nhẹ nhàng, đẹp như trong hoạ)
“Anh Hà, em còn tưởng anh sẽ bỏ mặc em ở chỗ này chứ!”
Hiện tại, Hà Lăng Tương đang đi cùng với một cô người mẫu khác, bề ngoài trông rất nổi bật, khi nhìn thấy Vân Na toàn thân sang trọng đứng trước mặt mình, nhất thời Hà Lăng Tương cảm thấy có chút chói mắt, không nhận ra cô ta là ai.
Nhưng mà, cảm thấy rất quen mặt.
Số phụ nữ mà Hà Lăng Tương đã từng chơi qua không hề ít.
Cơ hồ mỗi ngày đều đổi một người, mà toàn là phụ nữ tự tìm đến anh ta, đến một cách rất ngoan ngoãn.
Phụ nữ trong cái giới giải trí này ai cũng nhìn na ná như nhau, đều toàn vào bệnh viện phẫu thuật thẩm mĩ cả, nên Hà Lăng Tương thật sự không nhận ra đây là người nào.
Mặt trái xoan, môi anh đào, mũi cao dọc dừa, mắt to, ai cũng thế, nhưng có cái gì là thật.
Phụ nữ đúng là kì lạ, bộ mặt kế thừa từ cha mẹ không muốn, lại đi muốn cái mặt phẫu thuật người nào cũng như người nào.
Chính vì thế Hà Lăng Tương thật không rõ gương mặt này là của ai.
Anh ta hoang mang hỏi: “Cô là…”
“Anh, cô ta là ai?”Người phụ nữ đứng bên cạnh hằng giọng hỏi.
“Đạo diễn Hà, tôi là Vân Na nè, anh còn nhớ tôi không?”Vân Na kinh ngạc hỏi, cái tên Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2039832/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.