Tiểu Tuyết gật đầu, sau đó dẫn cô đến quán cơm Tây Thính, nơi mà trước đây cô từng thích nhất, cả hai cùng bước vào trong một căn phòng trang nhã.
Gọi cơm xong, Tiểu Tuyết vội đem cô đưa vào toilet, không ngừng tra hỏi, Vân Thi Thi cũng không muốn gạt Tiểu Tuyết nên cô kể hết mọi chuyện cho cô ấy nghe, cố gắng nói ngắn gọn nhất có thể.
Tiểu Tuyết nghe xong, cảm thấy rất đau lòng.
“Dù gì cũng là mẹ nuôi, sao có thể đối xử với cậu như thế?! Thật là không còn tính người mà. Tớ thấy rất kỳ quái, trước kia tớ cũng đã từng nghe cha nói qua, 6 năm trước Vân Thị gặp đại nạn, nợ nần chồng chất, nhưng chỉ sau một năm lại có thể thể trả toàn bộ số nợ khổng lồ đó. Hoá ra, cái giá mà cậu phải trả thật sự quá cao… cậu có cần phải làm thế không?...”
Vân Thi Thi chỉ cười nói: “Có ơn phải trả, đó là chuyện tớ phải làm, không phải sao? Huống hồ, bây giờ tất cả đều đã là quá khứ cả, đối với nhà họ Vân, đối với công dưỡng dục của cha, xem như tớ đã trả được phần nào rồi”
Thời gian sống trong viện mồ côi thật sự rất khó khăn, bị tất cả mọi người xem thường, trong lòng Vân Thi Thi sớm đã nuôi dưỡng một cơn ác mộng. Nếu không nhờ Vân Nghiệp Trình cứu cô ra khỏi đó, chỉ sợ với một đứa bé yếu ớt như cô sẽ không thể chịu đựng giày vò đó thêm một phút nữa.
Chưa kể sau đó, tình thương của một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2039638/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.