Mấy năm nay, cô ta tự nhận không lộ sơ hở nào. Thêm tờ giấy "chứng cứ" của bệnh viện giám định, càng không có lỗ hở để hoài nghi.
Mộ Uyển Nhu lập tức bỏ cái suy đoán này, nhưng trong lòng vẫn không bỏ được lo lắng.
Chẳng lẽ, vì đứa bé kia? Mộ Nhã Triết đã biết đứa bé kia chưa chết non, mà bị Vân Thi Thi trộm nuôi bên người, nên nghi ngờ Vân Thi Thi có ý đồ với nhà họ Mộ, nên mới điều tra cô chăng?
Chắc chắn là lí do này!!
Bỗng nhiên, Mộ Uyển Nhu ngẩng đầu nhìn về phía Ngải Luân, lạnh lùng nói: "Chuyện tôi thấy tư liệu này, đừng nói với ai cả. Anh coi như không thấy gì đi!"
Ngải Luân hiển nhiên không biết dụng ý cảnh cáo của cô ta. Chỉ thấy cô ta lấy tư liệu về Vân Thi Thi mười mấy năm trước ở viện mồ côi và Vân Thiên Hữu. Mộ Uyển Nhu không ngẩng đầu, giọng nói vẫn lạnh lùng nói: "Không được nhắc đứa bé này trước mặt tổng giám đốc! Kể cả người phụ nữ này! Cũng không được nhắc đến xuất thân của cô ta là ở viện cô ta nhi, anh rõ rồi chứ?".
Anh ta ngơ ngác nhướn mày: "...".
Thấy anh ta không trả lời, giọng điệu của Mộ Uyển Nhu càng lạnh thêm: "Rốt cuộc anh có nghe rõ không?!".
Ngải Luân rũ mắt không đáp, cấp trên anh ta là Mộ Nhã Triết, Mộ Uyển Nhu lại là vợ chưa cưới của Mộ Nhã Triết, đồng thời cũng là trưởng phòng nhân sự. Nhưng anh ta là trợ lý riêng của tổng giám đốc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2039636/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.