Khi Lục Tư Ân nói ra những lời này, cả người đều tràn ngập ánh sáng tự ˆ tin âm áp.
Lam Hân nhìn cô ấy có thay đổi, cũng thật vui mừng, ai cũng có lúc phạm sai lâm.
Nhưng chỉ cần quý trọng trải nghiệm trong lần sai lầm đó của mình, sau này cũng có thể khiến cuộc đời mình trở nên tôt đẹp hơn.
Cô tự hỏi không biết Khương Tịnh Hàm đang sống như thế nào?
Từ sau lần giúp cô ta trả hết nợ đó, cô cũng không nghe thấy tin tức gì từ cô ta nữa.
“Chị dâu, em phải đi rồi, tạm biệt!”
Lam Hân: “Tạm biệt”
Lục Tư Ân cười xoay người rời đi.
Lam Hân nhìn thoáng qua bóng lưng người vừa rời đi, lại nhìn thoáng qua nhà Nhạc Cần Nghiên ở phía đôi diện, Nghiên Nghiên cùng Mộc Tử Hoành đều không có ở nhà.
Cô nhìn Lục Tư Ân đi xa, mới xoay người trở vê.
Quay người lại, nhìn thầy Lục Hạo Thành đang đứng ở công lớn nhìn cô.
Cô nhanh bước chân hơn chạy qua.
Lục Hạo Thành duỗi tay vòng lấy ôm eo cô, dịu dàng hỏi: “Nhìn cái gì thế?”
Lam Hân nhìn thoáng qua anh: “Là Lục Tư Ân, cô ấy đã trở lại, muốn đến thăm anh chút, lại không Có đi vào, có thể là sợ anh sẽ tức giận.’ Ánh mắt Lục Hạo Thành lóe lóe, đối với Lục Tư Ấn anh cũng không có quá nhiều cảm tình, ở trong ấn tượng của anh, Lục Tư Ân rất ít khi cùng anh nói chuyện, thỉnh thoảng có gọi anh một tiếng anh cả, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/394000/chuong-2008.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.