Lục Hạo Thành nhìn cảnh vật ngoài cửa số, cảnh tượng trong đầu như đang quay ngược thời gian.
Cảm giác chân anh chống đỡ có chút run rầy, anh mới di chuyên một chút, xoay người ra phòng ngủ.
Trong phòng khách đã tắt đèn, Lục Hạo Thành bước nhẹ lên tầng thăm bọn nhỏ?
Ngày mai còn phải đi học, ba đứa nhỏ đều rât tự giác, cả ba anh em đều tự sắp xếp giờ đi ngủ và dậy đi học Anh đi đến phòng của Nhiên Nhiên, đèn đã tắt, nhưng anh vẫn CÓ thể nghe được tiêng khóc nức nở kìm nén.
Lục Hạo Thành lại bật điện lên, nhìn Nhiên Nhiên đang cuộn mình năm ở trên giường, khóc lóc nức nở.
“Nhiên Nhiên.” Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé!
Giọng Lục Hạo Thành có chút khàn khàn.
Nhiên Nhiên đã ngừng thút thít ngay khoảnh khắc Lục Hạo Thành vừa tiên vào phòng.
Đáy lòng Lam Tử Nhiên có chút oán trách của trẻ con, liền khóc không nỗi nữa.
Cậu bé đưa lưng về phía Lục Hạo Thành, lúc này cha tới tìm cậu làm gì, dáng vẻ cậu lúc này xấu hỗ biết bao.
Cậu bé rất ít khi khóc lóc trước mặt người khác.
Giờ thì xấu hỗ chết đi được “Làm giả Nhiên Nhiên vẫn như cũ không có xoay người lại, giọng điệu có chút hung hãng.
Lục Hạo Thành chậm rãi ngồi ở mép giường, cho dù con trai không xoay người lại, chút khoảng cách này, Lục Hạo Thành vẫn có thê nhìn được rõ ràng biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé.
“Nhiên Nhiên, mẹ con không có việc gì cả, đừng khóc.”
Lục Hạo Thành nhẹ nhàng vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/393862/chuong-1870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.