Chương trước
Chương sau
Loại thuốc kia có dược tính quá mạnh chỉ là bắn trên môi anh mất giọt đã đem lại phản ứng lớn tới như vậy.
Anh mắt Âu Cảnh Nghiêu thâm trầm nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành: “Lam Lam, cô cùng A. Thành hãy đi VỆ trước, chuyện ở nơi này cứ đê tôi cùng Lâm Dã đi xử lý Lam Hân đã biết sao lại thế này.
Cô bát đắc dĩ nhìn Lục Hạo Thành, “Sao anh lại không cần thận như vậy cơ chứ?”
Lục Hạo Thành không còn lời gì để nói, chỉ áy náy nhìn cô thật sâu.
Nhạc Cần Hi nhìn sắc mặt Lục Hạo Thành không bình thường, anh nhíu mày, trong lòng tràn đây thương xót.
“Tống Ngôn Tư, cô không phải là muốn báo cảnh sát hay sao?
Cô không báo thì đề tôi thay cô báo cảnh sát.”
Nhạc Cần Hi cầm lấy điện thoại di động muốn gọi điện thoại.
Tống Ngôn Tư bị Nhạc Cần Hi rống to như vậy, tỉnh táo hơn rất nhiều.
“Được, anh cứ báo đi, việc Lam Hân đầy tôi chính là sự thật.”
Cô ta hiện tại cũng là bắt chấp tất cả.
Nhìn dáng vẻ của Lục Hạo Thành như vậy, cô ta biết mình đã tính sai.
Cô ta xem nhẹ dược tính của loại thuốc kia, Lục Hạo Thành không chịu nổi.
Cô ta bỏ thuốc khá nhiều, liền tưởng dùng một lần sẽ được việc, khiến Lục Hạo Thành cả đời này cũng không thê rời xa chính mình.
Lục Hạo Thành, người này, đã ở trong lòng cô ta rât nhiêu năm.
Đại khái cũng khoảng 7, 8 năm cô ta tương tư anh rôi, chính bản thân cô ta cũng không còn nhớ rõ nữa.
Đó là bức ảnh đầu tiên của anh khi có mặt trên tờ báo tài chính kinh tẾ, đã hấp dẫn ánh mắt cô ta rất nhiều.
Cô ta thích anh chân thành đến vậy, nhưng hóa ra chỉ có mỗi bản thân cô ta điên cuông.
Đáy mắt Nhạc Cần Hi lập loè tràn ngập lạnh lẽo, hùng hỗ doạ người nhìn Tống Ngôn HÌh “Trước khi báo cảnh sát, tôi sẽ đề mọi người xem một đoạn video.”
Anh sẽ không bỏ qua cho Tống Ngôn MIÚ Cô ta mang Lục Hạo Thành đi mắt, cũng làm người anh yêu là Lam Lam phải chịu tôn thương sâu sắc.
Mỗi ngày nhìn cô miễn cưỡng cười vui, anh thấy đau lòng sắp điền rồi.
Anh vẫn luôn thầy phân nộ tại sao Lục Hạo Thành vần còn sông mà không nói cho Lam Lam biết, thì ra đều là bởi vì người phụ nữ này.
Vừa nghe có video, Tống Ngôn Tư vốn đang rất bình tĩnh cũng kinh ngạc một chút, cô ta tập tức căng thắng nhìn Nhạc Cần Hi, băng ghi hình ở xung quanh đã sớm bị phá hủy, người này có thê đem ra đoạn video gì.
Nhạc Gần Hi nhắc tay giơ di động của mình lên, vẻ mặt phân nộ kia vẫn như: cũ.
Tống Ngôn Tư sửng sốt, đồng tử kịch liệt co rụt lại, có vẻ sợ hãi dàn dàn nhích vào lòng Tống Nguyên Thanh từng chút một.
Tống Nguyên Thanh cũng nhăn chặt hai mày, nhìn động tác hoảng sợ của con gái, ông ta đã hiều rõ ràng mọi chuyện.
Cô con gái ngốc này của ông ta, tại sao còn chưa biết quay đầu cơ chứ”?
Nhạc Cần Hi nhìn Lam Hân đang dựa vào trên vai Lục Hạo Thành, nhìn thoáng qua đã biết Lục Hạo Thành đã nhân nại tới cực điểm rồi, gương mặt kia ửng đỏ, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn mà dồn dập, ở không cứu người này, Lam Lam mới là người phải chịu tội Đáy lòng anh đang rỉ máu, lại không thê không đưa bọn họ rời đi.
“tam Lam, trước tiên em hãy mang Lục Hạo Thành rời đi, chuyện kê tiêp thì bọn anh sẽ xử lý.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.