– Lam Hân thoạt nhìn, còn cho rằng mình nhìn thấy một con thiên nga đỏ.
Mà ánh mắt Tống Ngôn Tư vẫn rơi vào trên người Lục Hạo Thành.
Thời tiết quá nóng, anh không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quân đen, làm cho khí chất của anh luôn cao quý, sạch sẽ và quyên rũ.
Anh nắm lấy Lam Hân bên cạnh, anh thủy chung vẻ mặt lạnh lẽo trong mắt cô, mang theo sự ôn nhu mà cả đời cô ta cũng không chiếm được.
” chào Tống tổng!” Lục Hạo Thành đạm mạc lên tiêng.
Nắm tay Lam Hân càng chặt hơn, tối nay, anh sẽ không để Lam Lam rời khỏi tầm mắt của ii một bước.
Tống Nguyên Thanh cười nói: “Lục tổng, chúng ta qua bên kia nói chuyện, nơi này để cho bọn trẻ chơi đi. “
Lục Hạo Thành gật đầu, dắt Lam Hân đi vê phía trước.
Anh mắt Tông Nguyên Thanh lúc này mới nhẹ nhàng rơi vào trên người Lam Hân, so sánh với bức ảnh, khí chất vốn của cô lại càng hấp dẫn, khó trách Lục Hạo Thành sẽ như: vậy với GỖ: “Lục tổng, vị bên cạnh cậu chính là Lục phu nhân sao.”
Máy chữ Lục phu nhân của Tống Nguyên Thanh khiến ánh mắt Tông Ngôn Tư không vui nhìn cha: “Cha.” Cô ta hét lên trong sự tức giận.
Tống Nguyên Thanh có chút bất đắc dĩ nhìn con gái một cái, đứa con gái này so sánh với Lam Hân, chính là không cách nào so sánh được.
Cô ta thua, thua ngay từ đầu, dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình không sai, sai lầm trong việc tìm kiếm một người sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/393829/chuong-1837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.