“Lam Lam.” Giọng nói ôn nhu của Lục Hạo Thành từ phía sau truyền đến.
Lam Hân nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, thanh âm có chút trâm xuông, cũng không nói thêm lời dư thừa.
Khóe mắt Lục Hạo Thành khế động đậy, nhẹ nhàng dùng sức, Lam Hân lập tức đối mặt với anh.
Lam Hân rõ ràng mở mắt ra, đối diện với ánh mắt đau lòng của anh, cô lại bình thản dời tầm mất ra, giông như một con mèo con ngoan ngoãn, cuộn tròn trong lòng anh.
Cô có thể cảm giác được trên người anh và khí tức so với mây tháng trước đã xảy ra thay đồi rất lớn.
Hiện tại anh, ánh mắt so với lúc trước càng thêm sắc bén lãnh khốc, rong.
lòng lộ ra lãnh ý, ngay cả cô cũng sẽ cảm giác được một tỉa sọ hãi, nhưng càng là đau lòng.
Tay Lam Hân không tự chủ được gio lên, nhẹ nhàng miêu tả đường nét tinh xảo của anh, ánh mắt anh rất ôn nhu, đó là ôn nhủ chỉ thuộc vê cô, anh chỉ ôn nhu với một mình cô.
“Lam Lam, em giận sao?” Anh thập giọng hỏi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt Ve chỗ trán cô bị thương, cô tự mình thay thuốc và gạc, anh đi căn phòng khác tắm rửa, chính là muôn sớm trở về thay thuốc cho cô.
Lam Hân lại chậm rãi mở mắt ra, chớp chớp hàng lông mi mảnh khảnh, “em không giận, em chỉ cảm thấy tâm trạng rât phức: tạp, người sông trên thê giới này sẽ gặp phải đủ loại phiền muộn, bi thương, lo lắng, vui vẻ khổ sở, có lúc tựa như một trái tim thủy tỉnh, thỉnh thoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/393819/chuong-1827.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.