Tất cả mọi chuyện diễn ra trên thế giới này, cũng không phải chỉ là tình cờ ngâu nhiên thôi đâu.
Chuyện này, không thể thuận thế mà làm, liên lụy tới ơn cứu mạng, phần ân tình này khó có thê báo đáp hêt được.
Lục Hạo Thành xoay người nhìn thoáng qua Tô Cảnh Minh, “Cảnh Minh, quay lại khách sạn.
“Được.” Tô Cảnh Minh gật gật đầu.
Lục Hạo Thành nói xong, đỡ Lam Hân lên, “Lam Lam, ở phòng bệnh không thoải mái, chúng ta về khách sạn trước nhé. Hiện tại chỉ cần mỗi ngày đều tới tiêm kháng viêm là được rôi.
Lam Hân gật gật đầu, cô cũng không muôn ở lì mãi trong phòng bệnh.
Lục Hạo Thành cầm giày qua giúp cô đeo vào.
Hành động dịu dàng của Lục Hạo Thành, ở trong mắt Tống Ngôn Tư, vừa hầm mộ lại ghen ghét, cô ta nghĩ sự dịu dàng đó vốn dĩ nên dành cho mình, nhưng hiện tại nó lại không phải dành cho cô ta. . truyện teen hay
“Lục Hạo Thành, anh thật sự muốn đối xử với em như vậy sao?” Tống Ngôn Tư đi đến bên cạnh anh, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào sườn mặt anh, cặp mắt sắc bén kia như có ân chứa giọt lệ nghẹn ngào.
Lục Hạo Thành cần thận đem Lam Hân đưa về phía sau đầy phòng bị.
Sắc mặt Lục Hạo Thành trở nên lãnh đạm, cũng không thèm nhìn đối thương “Tôi đã nói qua, giữa tôi và cô chỉ có ơn cứu mạng, trừ cái này ra, cũng không có thêm quan hệ gì khác.”
“Như thê nào lại không có? A Thành, em đã chăm sóc anh bảy tháng, chúng ta sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/393788/chuong-1796.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.