Tống Ngôn Tư nhìn khuôn mặt nghỉ hoặc mà trầm tư của Lục Hạo Thành, ôn nhu cười cười, anh mở mắt ra, so với người trong ảnh còn đẹp hơn, nhan sắc hoàn mỹ vô, được Thượng Đề ưu ái, khiến anh trở thành mỹ nam tử hiếm có trên thế gian.
“A Thành, anh chờ một chút, bác sĩ một lúc nữa sẽ tới đây.” Cô ta cười nói, ánh mắt si mê nhìn Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành bị giọng nói của cô ta kéo lại suy nghĩ, chậm rãi quay đầu lại nhìn cô ta.
Người phụ nữ trước mắt trong mắt anh không tính là xinh đẹp, trang điểm đậm, một thân quý phụ, đeo vòng cô kim cương hoa lệ, một thân N khí giỗng như cô ý ăn mặc, không giộng như khí chất từ trong xương cốt lộ ra.
So với Lam Lam của anh, trong nháy mắt bỏ xa mấy con đường.
Nhưng hai chữ A Thành, khiến cho Lục Hạo Thành biết, người phụ nữ này biết mình.
Cô ta biết danh tính của mình và đưa anh đến quôc gia C, phải không?
“Cô là ai?” Giọng nói lạnh như băng của Lục Hạo Thành lại hỏi một lần nữa.
Tống Ngôn Tư cười cười, “A Thành, trí nhớ của anh thật không tốt, tôi là vị hôn thê của anh, Tống Ngôn Tư. ‘ Tống Ngôn Tư dịu dàng giới thiệu bản thân.
“Tống Ngôn Tư.” Lục Hạo Thành thản nhiên ra khỏi cửa, trong đầu cũng không có tin nào của người phụ nữ này, anh không biết người phụ nữ này.
Lúc này, máy bác sĩ mặc áo khoác trắng đi vào, kêu Tống Ngôn Tư một tiêng” cô Tống. “
Tống Ngôn Tư nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/393763/chuong-1771.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.