Sắc mặt Lam Hân vẫn như thường, tuy nhiên ánh mắt lại lạnh như băng đến dị thường: “Cô An An, không có ai vứt bỏ cô, là chính cô tự bỏ rơi chính mình.”
“Rõ ràng là thế giới mà không hề thuộc về cô, sao cứ phải cô chấp bước vào, hại người khác, cũng chỉ tự làm hại mình.”
Từng lời Lam Hân nói rõ ràng mạnh mẽ, làm cho Có An An nháy mắt tỉnh táo hơn vài phần.
Cô ta sửng sốt một chút, vô thức cúi đầu nhìn lại bản thân, lại nhìn nhìn qua Lam Hân, từ nhỏ đã được sông trong nhà họ Bi cô ta được trải qua cuộc sông xa xỉ, ở trước mặt những người khác, cô ta luôn tỏ ra cao ngạo quý phái, chưa bao giờ trông hèn mọn chật vật tới vậy.
Nhìn thoáng qua tình cảnh chung quanh, Cô An An không ngờ r mình có thể dùng trạng thái như vậy đề xuất hiện trước mặt Lam Hân.
Câu nói kia của Lam Hân “Là chính cô tự từ bỏ chính mình” giống như câu thần chú điên rồ quanh quần trong tâm trí cô ta không đi.
“Không phải, không phải như thế.”
Cô ta lắc đầu phủ nhận, ánh mắt đầy tia máu nhìn qua cặp mắt trong veo kia của Lam Hân, đôi mắt trong veo phản ánh đúng dáng vẻ của chân thật của bản thân cô ta, trông cô ta lại chật vật, đáng thương thậm chí còn nực cười đến vậy.
Cô ta dở khóc dở cười, giống như lắm bẩm, lầm bằm, “Lam Hân, nêu có thể được hạnh phúc an ôn, ai lại muốn lang bạc đầu đường xó chợ chứ?” Cả nhà qua trang mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/393747/chuong-1755.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.