Chương trước
Chương sau
Tô Cảnh Minh vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh, hơi híp mắt, “Bộ dạng của tôi không xâu xí hơn anh, Sao đôi lại không có ai yêu chứ? Những cô gái không có bạn trai bị mù không nhìn thây anh chàng đẹp trai vô song tôi Sao. “
Mọi người: ”…”
Âu Cảnh Nghiêu nghiêng mặt, khó có được cười đên vẻ mặt vui vẻ chê nhạo anh ây: “Lão Tô, anh không phải bộ dạng xấu xí, mà là đầu óc không.
dễ sử dụng. “Âu Cảnh Nghiêu chỉ vào đầu anh áy: “Chính là thiều dây thần kinh, trái tim anh cũng rất tốt, chỉ là thiều mắt nhìn. “
Tô Cảnh Minh: “…”
Anh ấy trừng to hai mắt nhìn Ninh Phi Phi ở một bên, nhìn Ninh Phi Phi cười cười, loại người này, Ninh Phi Phi cũng thích sao?
“Ninh trợ lý, tôi có đẹp không?” Tô Cảnh Minh hai tay nâng căm mình, cười tủm tỉm nhìn Ninh Phi Phi.
Ninh Phi Phi: “…” Vấn đề sao đột nhiên chạy đến trên người cô ây vậy.
Mọi người: “…! “Tình huống gì đây.
Tô Cảnh Minh này thật đúng là thiếu chuyện.
“Ha ha…” Ninh Phi Phi ngây ngốc cười, “Tô tổng, anh rất đẹp! “
Mọi người: “…”
“Tô Cảnh Minh, anh chết với tôi.” Âu Cảnh Nghiêu nhìn anh ấy gần Ninh Phi Phi như vậy, ghen tuông nhất thời bùng lên.
Tô Cảnh Minh lúc này mới thu liễm nụ cười, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Âu Cảnh Nghiêu, “Cho nên nói, khi anh rãc muối lên vết thương của tôi, trước tiên nên nêm thử mặn nhạt. Ì Ậu Cảnh Nghiêu nhíu mày nhìn anh ây, lông mày kiêm sắc bén tựa như hai thanh lợi đao sắc bén, “Tô Cảnh Minh, tôi đang nói là sự thật. “
Tô Cảnh Minh hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, muôn tức giận, lại không giông, ngược lại giỗng như một đứa trẻ, “Sự thật chính là bây giờ anh có bạn gái, tôi càng trở nên buôn cười hơn. “
Mộc Tử Hoành kéo tay áo anh ấy, cười nói: “Cảnh Minh, bình thường A Nghiêu không phải cũng đùa giỡn với anh như vậy sao? Anh đúng thật là, là một thính giả thất bại. “
“Hừ!” Tô Cảnh Minh hừ với Âu Cảnh Nghiêu, “Âu Cảnh Nghiêu, đừng đùa với tôi, nêu không tôi sẽ không lịch sự với anh đâu! “
“Ha ha…” Mọi người cười cười.
Nơi có Tô Cảnh Minh, bầu không khí luôn có thể nhanh chóng trở nên sông động.
Vào giờ làm việc, mọi người đều về nhà.
Tô Cảnh Minh thuận tiện đưa Mộc Tử Hoành và Lam Hân đến biệt thự Bành Hồ.
Tô Cảnh Minh vừa đưa Lam Hân xuống xe, sau khi nói lời tạm biệt với Lạm Hân, thì đưa Mộc Tử Hoành trở vê.
Cô khởi động xe lăn muốn vào cửa, ngước, mắt lền, một bóng trắng chiều vào mặt, Văn Kỳ mặc một chiêc váy trắng, mái tóc xõa xuống, trẻ trung xinh đẹp.
Sắc mặt cô ta bình tĩnh đi về phía cô.
“Cô Lam Hân.” Văn Kỳ cười chào hỏi.
Lam Hân cũng thản nhiên gật đâu, từ khi chia tay ở quán cà phê, cô cũng chưa từng gặp Văn Kỳ, lân trước nghe Nghiên Nghiên nói, cô ta ở công ty của Cân Hi.
Văn Kỳ đứng ở trước mặt Lam Hận, cúi đầu nhìn thấy cộ: “Lam Hân tiểu thư, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”
Lần trước Lam Hân có nói, muốn tha thứ cho cô ta cần có thời gian, cho nên đã qua mây tháng rôi cô ta cũng không hề tìm đến Lam Hân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.