Trải qua nhiều năm như vậy, cô ta liền cảm giác cuộc đời mình đã trải qua vô số lần lựa chọn và đào thải.
Bốn năm trước, Cần Hi đối xử với cô ta cũng không tồi, ít nhất còn có thể cùng cô ta ăn với nhau một bữa cơm, ngồi xuống nói chuyện tâm sự.
Bồn năm sau, cô tựa như bị đào thải khỏi cuộc đời anh vậy, bọn họ thậm chí ngay cả nói một câu cũng không thể nào nói đàng hoàng được.
Những lúc anh đối mặt với cô ta, vẫn luôn là cái vẻ mặt lạnh như băng, thờ ơ và xa cách như một.
Đều nói, nói chuyện với người hiểu mình là một cách thức làm giảm sức ép.
Nói chuyện với người không hiểu mình lại là một việc rât nhàm chán Cùng người mình không thích nói chuyện lại là một loại tra tấn, lời này, cô ta đã hoàn toàn thầu hiểu, mồi một lần cùng Nhạc Cần Hi nói chuyện, cô ta đều tháy rất khẩn trương, nghe thấy âm thanh lạnh như bằng của anh, chính là một loại tra tân.
Ánh mắt của anh quá lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh như băng khiến cho trái tim cô ta đau nhói.
Cô ta cũng có lòng tự tôn, đôi khi nghĩ muốn từ bỏ, lại cảm thấy như vậy không đáng, cô ta đã đi tới bước này rôi, phải kiên trì thêm chút nữa.
Văn Kỳ nhìn thấy ba người rời đi rồi, cũng xoay người rời đỉ.
Đi rôi được bước, cảm giác trên mặt có chút lành lạnh, cô ta mới phát hiện, nước mắt không biết đã trào ra từ lúc nào rồi.
Lam Hân về đên nhà, vận không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/393707/chuong-1715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.