Chương trước
Chương sau
“Vậy sao?
Là tôi vội vàng phủi sạch quan. hệ của cô với nhà họ Có, hay là cô vội vã bỏ qua mối quan hệ với nhà họ Có sang một bên trong lòng cô đã rất rõ ràng, nhà họ Cố chúng tôi, thu nhận cô, đem cô nuôi lớn, nhừng lại không nuôi dưỡng cô tốt, không có dạy dỗ cô tốt, là nhà họ Có chúng tôi không biết cách dạy con gái, khiên cho mọi người xem được một cảnh tượng đáng chê cười như vậy.
Con gái nuôi liền cắn ngược lại cha mẹ một cái, tôi nghĩ, trái tim người làm cha mẹ cũng rất đau.
Nếu cô còn có chút lương tâm, liền lập tức rời đi.”
Cố An An, sau này còn có rất nhiều trò hay đang chờ đợi cô nữa.
Lúc này đây, chúng tôi cùng nhau sắp xếp hết tật cả, chỉ chờ tự cô nhảy xuống bẫy rập mà thôi.
Con người, cũng như những lời Tiểu ỨC nói vậy, kiên định cỗ găng, mới có thể vững vàng năm chặt trong tay tất cả, như vậy mới không thua kém bất cứ một ai.
Cố An An là người thế nào?
Anh rât rõ ràng, là loại người từ nhỏ lớn lên chỉ biết là hãm hại người khác, chỉ biết là ăn mặc hưởng thụ phú quý, đưa cho cô ta một Cỗ Thị toàn vẹn, cô ta có năng lực chống đỡ được bao lâu đây?
Trong số những người con gái nuôi, hành vi của Cổ An An cũng không phải là trường hợp đặc biệt, ở thành phô Giang cũng tửng xảy ra những chuyện như vậy.
Tuy nhiên đối phương rõ ràng thông minh hơn. Cố An An rất nhiều.
Hứa Cảnh Hòa nhìn thấy chuyện diễn ra có gì đó không thích hợp, hắn đứng dậy, ở bên tai Cố An Án nói nhỏ Vài câu.
Có An An dùng sức cắn chặt môi dưới, nhìn thoáng qua nhóm cỗ đông, cười nói: “Các vị, hãy tin tưởng tôi, rât nhanh thôi, tôi sẽ đưa mọi người hướng đến ngày mai tươi sáng hơn.’ Đám cỗ đông kia ai cũng mang vẻ mặt ngò vực nhìn về phía Có Ấn An.
“Xời, đều đã như vậy rồi, còn có ngày mai tươi sáng hơn gì nữa chứ.”
“Tôi thấy tôi nên rút cổ phần thì hơn.”
Một đám người trong nhóm cô đông bắt đầu than vãn phản nàn, đầy một bụng bực tức.
Cố Ức Lâm nói: “Tôi không quan tâm các người muốn làm gì, muôn nói cái gì, nhưng đừng đứng ở trong này mà nói.
Trước khi các người rời đi, tôi sẽ nói cho mọi người một việc, nhà họ Có chúng tôi sẽ rút hết tật cả số cô phần còn lại ở tập đoàn Có Thị.”
“Anh hai, anh……. ” Cố An An vừa nghe lời này, cả người đều luống cuông, cứ như vậy, nhà họ Cô cùng tập đoàn Cố Thị, sẽ chẳng còn một chút quan hệ nào với nhau nữa.
Hay cho một chiêu ve sầu thoát xác.
“Anh hai, nếu anh làm như vậy, sẽ mang đến cho nhà họ Có tổn thát nặng nê hơn nữa đó.”
Cố An An nhắc nhở nói.
Cố Ức Lâm cười lạnh trả lời: “Cũng chỉ là mấy chục triệu mà thôi, đối với nhà họ Cô chúng tôi mà nói, không tính là tổn thất lớn lao gì, có đi thì ất có đến, mắt đi rồi, cũng sẽ trở về một cách tốt hơn thôi.”
“Chuyện này, bộ phận pháp chế đã điêu chỉnh xong rồi, mang theo cổ phần công ty của cổ cùng nhóm CÔ đông của cô lập tức rời đi cho tôi.”
Khuôn mặt điễn trai của Cố Ức Lâm giờ phút này không có một tia độ âm.
Đây cũng là quyết định tốt nhất mà anh có thê thực hiện được.
Có Tích Hồng cùng Lâm Mộng Nghỉ.
nhìn thấy khỉ thê trầm ôn và dáng vẻ kiên định của con trai thứ ngay lúc này, cũng rất vừa lòng, chuyện được xử lý như vậy, quả thật đã giải quyết cho Cổ Thị được rất nhiều vận đề gây hại sau này.
Dù sao với hình thức của tập đoàn Cố Thị bầy giờ, trong tương lai sẽ không ngừng xảy ra đầu tranh giành quyên kinh doanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.