Chương trước
Chương sau
Cố An An: “Cố Ức Lam, có còn nhớ rõ những gì trước kia tôi đã từng nói với cô không?
Tôi sẽ đem cô giãm nát dưới lòng bàn chân, đề cô vĩnh viễn không thở nổi, cho để cô mắt đi tất cả những thứ thuộc về cô.”
Lam Hân phẫn nộ cắn chặt cánh môi, đau đớn làm cho cô từ từ áp chế được lửa giận đang hừng hực trong lòng, hiện tại chưa phải là lúc đánh răn động cả “Vậy sao?
Còn chưa tới phút cuối cùng, kết luận như vậy vân còn quá sớm đây.
Cô cảm thấy rằng bản thân mình rất tuyệt vời sao?
Như vậy hãy chờ đến phút cuối để xem cô có thể tuyệt vời đến mức nào.”
Cố An An cười cười, “Cố Ức Lam, cô rất nhanh là có thể nhìn ra được thôi „ tôi sẽ cho cô biết, đoạn đi Lục Hạo Thành của tôi, cô sẽ phải trả cái giá lớn như thế nảo.”
Lam Hân trào phúng lên tiếng, “Cố An An, lúc thốt ra cầu này mà mặt cô không thấy đau sao?
Không cảm thấy xấu hồ hả?
Thật sự chính là vì nguyên nhân như vậy thôi sao?”
“Cố An An, nhà họ Cố, không hề có lỗi gì với cô cả, cho nên lần này đây, tôi cũng sẽ không mềm lòng nữa.
“Hahg ” Cố An An đột nhiên đắc ý cười lạnh: “Cô Ức Lam, cô cảm thấy được một kẻ tàn phế nhứ cô còn có thể làm gì được tôi chứ?”
Lam Hân: “Cô sẽ biết được tôi có thể làm ra được những chuyện gì.
Tuy rằng nói chỗ cao thì sẽ không tránh được rét lạnh, nhưng tất cả mọi người không phải đều muôn leo cao hơn sao, nêu cao hơn một chút nữa không phải là lên tới thiên đường luồn rôi sao?”
Cố An An: “Lam Hân, cô thật muốn kéo tôi theo cùng chết đó hả.
Tôi còn nhớ rõ những lời cô đã nói với tôi trước kia, nêu tôi còn tiếp tục động đến người trong gia đình cô nữa, cô sẽ lôi kéo tôi cùng đi chết, nhưng giờ thì sao, tôi nghĩ răng cô sẽ không bao giờ có được cơ hội đó nữa, trước khi cô kịp làm điều đó, tôi đã lôi cô thẳng xuống địa ngục trước rôi..
Lam Hân: “Vậy sao?
Vậy nhìn xem trong hai chúng ta ai là người rơi xuông địa ngục trước.”
Cố An An cười lạnh nói: “Có Ức Cầm “Lam Hân cắt ngang lời đối phương: “Cô vẫn biết gọi tôi là Có Ức Lam, đừng quên cô cũng mang họ Gói Tôi biết tính. chất tâm lý của cô rất vững, có thể vượt qua mọi chắn động, vậy thì để tôi nói cho cô nghe một vài câu khó chịu đỉ.”
“Cố An An, có nuôi một con chó, thì chó lúc nhìn thầy chủ nhân cũng có thể hướng về phía đó mà vậy vây đuôi, lây lòng chủ nhân, mà cô, ngay cả con chó cũng không bằng.”
Cố An An: “Có Ức Lam, đồ khốn kiếp nhà cô, tôi sẽ khiến cô sống còn đáng thương hơn cả một con chó.”
Cố An An nói xong, phẫn nộ cúp điện thoại.
Lạm Hân châm chọc nhệch khóe môi, nếu muốn chọc tức người khác, trước tiên hãy học được cách kiềm chế đề bản thần mình không nổi nóng.
Nếu không, bản thân sẽ thua rất thảm hại.
Lời của cô, cũng sẽ kích thích tới Có An An, khiển cô ta gập rút ra tay chèn ép cô hơn.
Cố An An là người có dã tâm rât lớn, nhưng nêu cô ta không đủ tự tin, cũng sẽ không hướng tới cô mà kêu gào như vậy.
Nhưng cô cũng tự tin bản thân nắm bắt được tâm Ìý của Cố An An.
Cô ta chắc hẳn cảm thấy được bản thân có đủ năng lực củng cơ Sở để tự tin, mới có thê như vậy cô tình tìm cô gây sự như vậy.
Nhưng nêu một trong những chuyện cô ta dàn xếp bị phơi bày, sự tự tin mà cô ta đã dũng cảm xây dựng lên sẽ sụp đồ ngay lập tức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.