“Tiểu Ức, đau, thì phải học được cách biểu lộ đau đón, không cân chuyện gì cũng tự mình gánh chịu.
Em không được quên, em còn có cha mẹ, còn có anh trai, còn có cả bạn bè.”
Anh lo lắng rằng trong lòng em gái mình đang phải chịu đựng áp lực quá lớn, cứ như vậy sẽ khiến con bé phát điện mắt.
Lam Hân hơi mím môi, cười nói: “Anh hai, anh không cần lo lắng cho em, A Thành không có việc gì cả, lúc rời đi anh ây còn nói, sẽ quay lại đón em cùng trở về nữa.”
Âu Cảnh Nghiêu vừa mới đầy cửa bước vào cũng nghe được những lời này của Lam Hân, ánh mắt anh đây đau xót, Lam Lam không phải là không thương tâm, mà là không thể tiêp nhận được sự thật răng A Thành đã lấn chuyện không may.
“Thư ký Âu, anh đã trở lại.”
Lam Hân nghiêng đầu nhìn Âu Cảnh Nghiêu.
Anh mắt Âu Cảnh Nghiêu thâm thúy nhìn thoáng qua cô, đôi mắt trong veo ây không chút tạp chất, trong mất hiện lên một nôi đau thấu tim gan.
Lam Hân bỏ qua nỗi lo âu và đau đớn kịch liệt của mình, vẫn luôn cố duy trì nụ cười yêu ớt trên môi.
HÙNU Âu Cảnh Nghiêu gật gật đầu.
“Cảnh Nghiêu, có điều tra ra được gì không?”
Có Ức Lâm hỏi.
Âu Cảnh Nghiêu tìm một vị trí ngồi xuống, anh nói: “Đầu tiên, phải cứu được anh cả của cậu ra ngoài, Ninh Thành Công đã về tới thành phố Giang rồi, bởi vì hắn đi đường thủy, hăn là đang trốn ở khu vực gân Bắc Hải.
Trước hết cần phải bắt được hắn thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/393650/chuong-1658.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.