Ninh Phi Phi vừa nghe xong lời này, sự rung động thật vất vả mới áp chế được, lại đột nhiện bừng lên, anh nói lời này, càng khiến cho chính mình mơ mộng cùng hy vọng.
Nhưng mà cô…… “Cám on, tôi không SaO, cám ơn thư ký Âu, anh trở vệ đi.”
Cô đêm nay, thật sự là quá mệt mỏi, tôi hôm qua mẹ cô đã náo loạn cả đêm, hôm nay lại đi làm, cô không còn nhiều hơi sức đề đi phỏng đoán tâm ý của Âu Cảnh Nghiêu nữa, sự lo lắng của anh đối với cô lúc này, cô rất cảm kích.
Âu Cảnh Nghiêu dường như không nghe thấy lời cô nói, khuôn mặt đẹp trai chói mắt khẽ ngước lên, nhìn về phía khu nhà ở cũ nát xung quanh, cau mày lại, “Cô…… sông ở nơi như thê này sao?”
Ninh Phi Phi chua sót cười, nhìn thấy anh nhíu chặt mày, đầu quả tim cảm thầy đau đớn bén nhọn, rõ ràng là trời càng ngày càng nóng, nhưng bản thân cô lại cảm giác toàn thân lạnh như băng, giữa hai người, đúng là có sự khác biệt một tròi một vục.
“Thư ký Âu cho rằng những người giống như tôi, sẽ sông ở một nơi như thế nào?”
Giọng nói lãnh đạm bắt ngờ lọt vào tai Âu Cảnh Nghiêu nghe lại vô cùng cay nghiệt chối tai.
Khóe môi anh gắt gao mím chặt, dường như có thể nhìn ra Suy nghĩ của cô gái trước mặt, “Sống ở đâu không quan trọng, chỉ cần bản thân cảm thây nơi đó là mái nhà của mình là được.”
Anh sống ở một nơi rất xa hoa, rộng lớn, nhưng không cảm giác gia đình.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/393599/chuong-1607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.