Lam Hân nhìn bà mỉm cười: “Mẹ, gân đây anh đào vừa mới được đưa vào thị trường, chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon.”
Ánh mắt Lâm Mộng Nghỉ đầy vẻ cưng chiêu, cười nói: “Con từ nhỏ đã thích ăn mấy thứ chua chua ngọt ngọt này rôi.
Những năm đó dâu tây rât khó kiêm lăm, ngay khi dâu tây được bán trên thị trường, cha của con luôn luôn nghĩ trăm phương ngàn kế để mua dâu tây cho con ăn. Và A Thành cũng sẽ mua cho con.”
Lam Hân nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành đang ngôi ở bên cạnh, mỉm cười, cô không hệ nhớ những gì đã xảy ra khi cô còn là một đứa trẻ.
Khi nghe bọn họ kể về những chuyện hồi thơ ấu, cô luôn luôn rất hâm mộ bản thận mình khi còn bé. Hóa ra có rất nhiều người yêu thương cô như thế.
Lục Hạo Thành nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Mẹ, chính cô ây cũng không nhớ rÕ.
Vẻ mặt Lam Hân đầy áy náy.
Có Tích Hồng cười nói: “Lam Lam, A Thành, đã tới đây. rồi, thì hãy ở đây ăn xong bữa tôi rôi hằng vê.
Mấy ngày nay vì chuyện của anh cả, hai đứa đã vật vả rồi.”
Iớ Lục Hạo Thành nhẹ gật đầu.
Bà nội Cố nhìn hai người bọn họ cười cười: “Thấy hai vợ chồng bọn cháu yêu thương nhau như thẻ, bà nội cũng yên lòng.
Nhân dịp các cháu đều ở đây, bà nội lập lại di chúc một lần nữa, đề anh em ba người bọn cháu đều có phần.”
“Bà nội, bà nói cái gì vậy?
Bây giò bà vẫn còn rất sung sức mà.”
Lam Hân không thích nghe những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/393593/chuong-1601.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.