“An An, chúng ta nghỉ ngơi thêm một chút đi.” Hắn từ từ quay người, đè cô ta xuống.
Cố An An ngây ra nhìn hắn ta một cái, “Làm gì vậy, cả mình tôi đau nhức, không muôn nữa.”
Niiaiho ” Hứa Cảnh Hòa cười, “Lúc cô không muốn thì tôi lại muốn.”
Trong phòng khách sạn, lại gia tăng nhiệt độ……
Lúc Lục Hạo Thành dẫn Lam Tử Kỳ VỆ nhà, Lam Tử Kỳ đã ngủ thiếp đi rôi.
Lam Hân ở lầu một đợi họ, nhìn thấy Lục Hạo Thành bê con gái về nhà, ánh mắt cô dần tối lại.
Lục Hạo Thành cũng nhìn thầy cô, thấp giọng nói: “Kỳ Kỳ ngủ rôi.”
Lam Hân cũng không hỏi gì thêm, “đưa Kỳ Kỳ vào phòng chúng ta đi.”
“Được!” Lục Hạo Thành ôm con gái trở vê phòng.
Lam Hân cũng đi theo sau.
Nhìn tắm băng gạc quấn quanh trán con gái, nét mặt cô rât nặng nê.
“Cố An An ở đâu?” Giọng nói của cô bình tĩnh lạ lùng.
Lục Hạo Thành lấy chăn đắp cho con gái mới cúi mặt trước mặt cô, thì thâm: “Sau này trả hết cho cô ta, bây giò em gặp cô ta, thì sẽ làm bản mắt mình”.
Ánh mắt Lam Hân thâm sâu “Cô ta đối xử với con gái em như thế này, em tuyệt đối không khách sáo, cô ta ở đâu: rồi?” Cô nói lời sau cùng, trong tiếng kêu của cô là những cơn giận dữ dồn dập.
Lục Hạo Thành nhìn cô như vậy, một cô gái dịu dàng, không bao giờ dễ nổi nóng.
Mà anh, ngoại trừ lần của Dư Tư Vận đó, anh không thấy qua cô nồi giận nữa.
“Lam Lam…”
“Cô ta ở đâu?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/393536/chuong-1544.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.