“Vâng!” Lục Hạo Thành gật đầu.
Sau khi Mộ Thanh và Lam Tử Tuần rời đi, Lục Hạo Thành mới ngôi bên giường bệnh, nhìn con gái.
Lúc này, cũng có một cô gái vội vàng cô găng ôm một cậu bé hơi mập mạp đi vào.
Để cậu bé nằm trên giường bệnh bên cạnh Lam Tử Kỳ.
Y tá cũng nhanh chóng vào và truyền nước muỗi.
Lục Hạo Thành và mẹ của đứa nhỏ đó, cứ như vậy lẳng lặng canh giữ hai đứa nhỏ, ai cũng không lên tiếng.
Lục Hạo Thành không thích ở chung một phòng với người xa lạ, sắc mặt vân không tốt.
Nhưng sau khi cậu bé tỉnh dậy, lại liên tục nhìn Lam Tử Kỳ, lo lắng lên tiếng, “Lam Tử Kỳ, cậu làm sao vậy? “
Lục Hạo Thành nghe quen biết con gái mình, anh có chút tò mò quay đầu lại nhìn.
t©hnau quen con gái tôi sao?” Lục Hạo Thành lên tiếng hỏi.
“Chú, con và Kỳ Kỳ là bạn học cùng, lớp, con và Kỳ Kỳ là bạn bè.” Ánh mắt Hàn Vũ Hiên nhìn vào Lam Tử Kỳ.
Lục Hạo Thành gật đầu, “Kỳ Kỳ bị ngã, trán bị thương. “
“Cháu cũng vậy.” Hàn Vũ Hiên vẻ mặt ngượng ngùng trả lời.
Lúc cậu bé xuống thang máy không cân thận ngã xuông, cũng đụng phải trán.
Lục Hạo Thành gật đầu, không nói gì nữa.
Mẹ của Hàn Vũ Hiên đột nhiên mở miệng, “Anh là Lục tổng sao? “Cọn người xinh đẹp, giọng nói cũng rất dễ nghe.
“Ừm!” Lục Hạo Thành thản nhiên đáp một tiêng.
Đáy mặt mẹ Hàn Vũ Hiên hiện lên một nụ cười, “Con gái anh thật xinh đẹp, con trai tôi thường nhắc tới con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/393533/chuong-1541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.