Lục Hạo Thành vừa nghe cậu muốn uông nước, lại đặt cậu lên giường.
Đứng dậy rót nước cho cậu uống, sau khi uông một ly nước âm, Lam Tử Nhiên lại mơ mơ: màng màng ngủ thiếp đi, nhưng lại ngủ không yên, trong miệng lại kêu mẹ.
Lục Hạo Thành nhát thời, không biết phải làm gì, đứa nhỏ này, bị bệnh luôn tìm mẹ sao?
“Nhiên Nhiên, ta là cha đây, ta con đưa con đến bệnh viện được không?”
Lục Hạo Thành nhẹ giọng nói bên tai con trai.
Lam Tử Nhiên lại dùng sức mở mắt nhìn anh một cái, lân này cậu thấy rõ người bên giường là cha, “câu ây khẽ lắc đâu, con buôn ngủ, con muôn mẹ.
Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, đáy lòng không vui vẻ mấy: “Nhiên Nhiên, ngoan, cha đi cùng con vậy, chân mẹ con không tiện. “
Lạm Tử Nhiên chớp chớp mắt, trong cổ họng nóng bỏng đau đớn, toàn thân không có sức lực.
“Cha, cho con uống một ít thuốc hạ sốt là được rồi, không cần đến bệnh viện đâu.” Lam Tử Nhiên nói Xong, lại nhằm mắt mơ mơ màng màng ngủ.
Lục Hạo Thành nhìn cậu mơ màng, cũng. không đi lấy thuốc hạ sót, trực tiệp ôm lây cậu, đưa cậu đến bệnh viện vào phòng cấp cứu.
Ngày hôm sau Lam Hận thức dậy, nhìn bên cạnh trống rỗng.
(8 cho rằng Lục Hạo Thành đi làm.
Đang muốn rời giường, Lục Hạo Thành mặc áo ngủ đây cửa đi vào, vẻ mặt tiêu tụy.
Lam Hân sửng sốt, “A Thành, em còn tưởng anh đi làm. “
Lục Hạo Thành đến bên cạnh cô nằm xuống, ôm cô: “Lam Lam, em nói đúng, Nhiên Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/393522/chuong-1530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.