Rất nhanh, Lục Hạo Thành cầm ba chuỗi băng đường hồ lô trở về.
Lam Tử Nhiên cười nói: “cha con chỉ ăn một chuỗi, tại sao cha lại mua ba chuỗi? “
Lục Hạo Thành đưa cho cậu một chuỗi, “con cho răng. đều là cho con ăn sao? Hai thành còn lại là của ta và mẹ con, ta cũng chưa từng ăn hồ lô đường, nhưng mẹ con đã ăn khi còn Đề. ˆ Lục Hạo Thành đưa hồ lô cho Lam Hân.
Lam Hân vừa nhìn, có chút thèm ăn.
Hiện tại người bán hồ lô đường rất ít, chỉ có ở những quảng trường này lưu lượng người tập trung đông, hoặc là trên phô đi bộ mới có bán, cô cũng đã rất lâu không ăn.
Trước kia hồ lô đều là táo gai, hiện tại hồ lô trở nên rất đa dạng, dâu tây, quýt… Có rất nhiều loại.
Lam Hân ăn một quả dâu tây, chua chua ngọt ngọt, hương vị cũng không Ic “Cô Lam Hân!” Đột nhiên, có một cô gái mặc váy màu đen, đột nhiên đứng bên cạnh Lam Hân, ánh mắt không vui không giận nhìn cô.
Dáng người cô gái cao gầy, ngũ quan thâm thúy xinh đẹp, đôi môi màu đỏ, làm cho cô ta càng thêm xinh đẹp.
Lam Hân ngước mắt lên nhìn, hơi sửng sốt, lập tức nhéch lên một nụ cười nông cạn: “Văn Kỳ, đã lâu không gặp! “
Văn Kỳ nhìn cô cười cười, ánh mắt phức tạp, thấy cô ngôi trên xe lăn, cô ta còn cho rằng mình nhìn lầm, không nghĩ tới thật sự là cô.
“Thật lâu không gặp, tôi vậy mà có thể gặp được cô ở quảng trường nhân sơn nhân hải này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/393518/chuong-1526.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.