Lam Tử Nhiên cười cười, “Mẹ đừng.
lắng, Lý đạo diễn này có vân đề vê đầu óc, ông ta mơ ước vẻ đẹp của mẹ Cận Nghiên, không chiêm được me Cần Nghiên mới hút gió, các đạo diễn khác không giồng vậy. Đây là người đầu tiên như vậy mà con gặp kể từ khi con quay phim. “
Lam Hân vừa nghe lời này, giống như nhớ tới cái gì đó.
Trước khi xảy ra chuyện, cô có đón Nghiên Nghiên một lần, hình như chính là dùng bữa với vị đạo diễn này.
Lam Tử Nhiên tức giận: “Lúc trước, con cũng không đặc biệt thích kịch bản này, nhưng mẹ Cần Nghiên nói rất thích hợp với con, nên con nhận.
“Nào biết, làm cho cậu bé mệt đến mức không thở nổi.
Đặc biệt là trong một cảnh quay như ngày hôm nay, ông ta luôn làm khó cậu bé.
Những người khác dám tức giận nhưng không dám nói.
Đạo diễn tự kiêu ngạo đến nỗi ông ta không còn biết mình là ai.
Lam Hân nhìn hai tay bị thương của cậu bé, vẻ mặt lo lắng: “Vậy nghỉ ngoi vài ngày đi, chờ tay con khỏe rồi, rôi quyết định có nên tiếp tục quay hay không, rời khỏi trường cũng không có mây ngày. “
Lam Tử Nhiên nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ, nhưng trong lòng lại có chút không cam lòng, trên mặt cười tửm tim, “Mẹ, ban đâu con trả giá rất nhiều, trong khoảng thời gian mẹ ở bệnh viện, đáy lòng con khổ sở, ông ta bảo con quay lại bao nhiêu lần còn đều đồng. ý, diễn cảnh khóc chính là diễn vô cùng nhuần khiết. Nhưng bây giò mẹ khỏe rồi, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/393512/chuong-1520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.