“Ừm cha về rồi sẽ đón các con.”
Ba người: “Từ đây về chỉ có khoảng sáu hoặc bảy phút đi bộ.”
Lam Hân bắt đắc dĩ cười cười, không nghĩ tới bên ngoài lạnh như băng của anh cũng giâu một trái tim trẻ con.
Sau khi Lục Hạo Thành lên xe, một cước ga đánh ra ngoài, xe rất nhanh đã biến mắt.
Tiểu Tuấn đầy mẹ trở về, mà trong đầu Lam Hân lại hiện lên những lời Lục Hạo Thành nói, anh nói, mồi ngày bọn họ đều phải sông trong tình yêu, tình yêu, thật sự rât ngọt ngào.
Ba mẹ con còn chưa đi bao lâu, liền nhìn thầy Lục Hạo Thành bước nhanh vê phía bọn họ, anh vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần tây tối màu, trang phục rất đơn giản, dáng người có tỷ lệ vàng, làm cho anh nhật cử nhất động đều tao nhã cao quý như vậy.
Lam Tử Kỳ bắt đắc dĩ trọn trắng mắt.
Cha thực sự coi mẹ là một kho báu.
Lam Hân đang muốn nói chuyện, bên cạnh cô đột nhiên truyền đến tiếng cãi vã.
“Chị, vì sao chị luôn gây khó khăn cho em vì sao chị là con nuôi, có tư cách gì mà cướp tình yêu của ba mẹ chứ.”
Lúc Lam Hân nghiêng mắt. nhìn, có một đứa nhỏ hơn mười tuổi dùng SỨC đẩy ngã cô gái.
Lam Hân nhìn thây cảnh tượng như vậy, đột nhiên nhớ tới lúc cô và Khương Tịnh Hàm còn nhỏ, cũng có cảnh tượng như vậy xuất hiện.
“Tiểu Tuấn, dừng lại.” Cô thấp giọng nöI.
Tiểu Tuấn lập tức dừng lại.
Lam Hân lẳng lặng nhìn hai chị em đó.
Cô gái ngã xuống đất với đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/393496/chuong-1504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.