Chương trước
Chương sau
Lam Hân có chút khẩn trương, biết người đàn ông này đang suy nghĩ gì, cô chỉ là đối với chuyện hôm nay quá đột ngột, khiến cho trong lòng cô cảm xúc rât nhiều, khiến cô có chút không muốn nói chuyện.
Cô giơ tay ra, ôm eo anh, cười nói: “em đã nói sẽ tin anh, anh cũng đừng nghĩ nhiều, em chỉ là không muôn nói chuyện thôi.”
Lục Hạo Thành lúc này mới yên tâm hơn rất nhiều, “Vì sao không muôn nói chuyện, em suy nghĩ gì, đều có thể nói với anh, em không nói chuyện, anh rất sợ em giận anh, anh đối với Dư Tư Vận căn bản không quen, hơn nữa nửa năm nay anh đều quy củ, tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ khác. “Anh lo lắng đề thể hiện vị trí của mình.
Lam Hân nhìn dáng vẻ nóng nảy của anh cười cười, ý cười nhu mì, “em biết, em đã nói rôi, em tin tưởng anh.
Ánh mắt Lục Hạo Thành lẳng lặng nhìn cô, thấy cô thật sự: tin thởng mình, anh mới an tâm.
Anh nhẹ nhàng gật ẻ đầu vào cánh mũi CÔ, “Làm anh sợ chết, chúng ta đi ăn tối đi, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ hẹn hò mỗi ngày.
“Mỗi ngày sao?” Lam Hân nhìn anh ngắn người: “Chúng ta đều đã kết hồn, anh còn muôn yêu nữa sao? “
Lục Hạo Thành cười gật đầu: “Tuy răng chúng: ta đã kết hôn, nhưng môi ngày anh đều có cảm giác yêu đương. “
“Ha ha…” Lam Hân cười cười, đối với cách nói như vậy của anh rất đồng ý.
Lục Hạo Thành nhìn cô mỉm cười, lại tiệp tục nói: “Lam Lam, khi chúng ta có sinh mệnh, chúng ta phải cảm thụ nó. Đừng ném thời kỳ hoàng kim, không dành cuộc sông cho sự thiếu hiểu biệt, sống, chúng ta phải sông cuộc sông có giá trị, chúng ta đừng bỏ lỡ bât cứ điêu gì, bởi vì, „ chúng ta đã bỏ lỡ hơn một thập kỷ rồi.
Lam Hân vừa nghe lời này, phảng phát giải thích hôm nay cho tói nay vân luôn buồn bực, “Đúng VÀ ð1ng ta đều hiểu đạo lý, vì sao Dư T Vận… Thôi nào, không nói nHữh em đói rồi. “
Lục Hạo Thành nghe. mấy chữ Dư Tư Vận, đáy lòng biết, cô bị chuyện hôm nay ảnh hưởng.
Anh xuống xe, lấy xe lăn, mở cửa xe ôm cô lên xe lăn, đầy cô lên làu.
Lam Hân rất thích cuộc sống ‹ của khách sạn Giang Thành, cô rất thích cháo ở đây.
Nhưng giá cả thực sự rất đắt!
“A Thành, em vẫn ăn cháo hải sản, đã lâu không ăn, nên đặc biệt muôn ăn.”
“Được! Lam Lam chúng ta muôn ăn cái gì cũng được, em phải mập một chút mới được. “Thừa dịp cô không thể tập thể dục, nên nuôi dưỡng cô béo một chút mới được.
Đáy lòng Lục Hạo Thành vui vẻ nghĩ.
Lục Hạo Thành nhìn nhà hàng này, ông chủ anh cũng quen biệt, là bạn của cha.
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua Lam Hân lắng lặng ngồi, cười nói: “Lam Lam, hay là, anh mua lại noi này.
Lam Hân nghe xong, quay đầu lại nhìn anh một cái, “Vì sao? Chỉ vì em thích nó sao? “
Lục Hạo Thành nhìn cô ôn nhu cười CƯỜI, “Lam Lam, anh cũng rất thích, bọn Tiểu Tuần không phải cũng rất thích sao? Ông chủ ở đây là bạn của cha anh, năm ngoái ông ây đã có ý định bán lại, ông đã lớn tuôi, muốn nghỉ ngơi.
“OI” Lam Hân khẽ gật đâu, “Lục Hạo Thành, em cảm thây được, sau khi mua xong cũng có thê tiếp tục làm ăn, chúng ta muôn ăn thì tới đây, nhà mình sẽ không cảm thấy đắt tiền.”
“Ha ha…” Lục Hạo Thành nhịn không được cười Gười, “Nha đầu em chính là tiếc tiêu tiền. “
Lam Hân trừng mát nhìn anh một cái, “Chúng ta có ba đứa con phải nuôi, đương nhiên phải tiết kiệm một chút, tiết kiệm là đức hạnh truyền thống. “
Lục Hạo Thành: “Tiểu Tuần ba anh em nó hiện tại có thể kiếm tiền, về sau cũng không cân chúng ta nuôi bọn nó, ba anh em nó đã lên kế hoạch xong cuộc sông của mình, căn bản không cần chúng ta lo lắng, nhưng, em phải thuyêt phục Tiêu Tuấn, tiếp nhận công ty của anh, đem nôi này vứt bỏ, hai chúng ta có thể đi du lịch. “
Lam Hân: “…” anh vậy mà lại có suy nghĩ như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.