Nhựng tạo lòng tự tin là vật liệu để chiên thắng tật cả khó khăn, cô cũng tin tưởng Lục Hạo Thành.
“Các co ” Lam Hân nhìn thoáng qua cửa văn phòng, “Mời vào.”
Dư Tư Vận bưng một ly cà phê cười dài, duyên dáng tiên vào.
Lúc này chỉ có một mình Lam Hân ở trong văn phòng, đôi mi thanh tú nhíu lại, mặt cô không chút biểu cảm nhìn vào Dư Tư Vận, “Cô có việc gì sao?”
Dư Tư Vận mỉm cười, “Tôi pha cà phê mang đến cho giám đốc, anh ấy không có ở đây sao?”
Sắc mặt Lam Hân hơi lạnh đi vài phần, đối phương không hề đem cô đề vào mắt, là đang muôn âm thầm ám chỉ điều gì sao?
Cô liếc mắt về phía tách cà phê cạnh máy tính bên bàn làm việc, cà phê bên trong vẫn còn có độ ấm.
Thư ký của Lục Hạo Thành là Âu Cảnh Nghiêu, tuy nhiên Âu Cảnh Nghiêu bề bộn nhiều việc, những việc như pha cà phê, Lục Hạo Thành đều sẽ tự làm ở trong văn phòng mình.
Tuy nhiên Lục Hạo Thành cùng Âu Cảnh Nghiêu đi lo liệu công việc kia, làm sao lại không mang theo Dư Tư Vận đi chứ?
Không phải cô ta là thế thân cho vị trí của Mộc Tử Hoành sao?
Lam Hân nói: “Anh ấy có việc phải đi ra ngoài, lúc nào anh ây trở về thì cô hãy đưa vào đây.”
“AI Được! Vậy phu nhân cứ bận việc, tôi chờ giám đốc Lục trở vê sẽ qua đây.”
Dư Tư Vận bày ra vẻ vẻ mặt thẹn thùng xoay người rời đi.
Lam Hân nói: “Tôi ngửi được mùi trong ly cà phê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/393442/chuong-1447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.