Chương trước
Chương sau
Khương Tịnh Hàm rât không cam lòng, nhưng cũng không muôn chỉ vì Lam Hân mà bị người khác xem như trò cười tung lên mạng, cô ta còn muôn câu được người giàu có nữa mà.
“Được!”
Cô ta gật gật đầu.
Ánh mắt Lam Tử Kỳ đột nhiên lạnh lùng, chắn ở trước mặt hai người, “Còn muốn chạy sao, xin lỗi mẹ tôi đi.”
Lam Tử Nhiên lúc này mới cười dài lên tiếng: “Không chịu xin lỗi mẹ tôi, cũng đừng Ti muôn rời đì.”
“Xin lỗi?
ba Ha ” Khương Tịnh Hàm châm chọc. cười cười, ánh mắt cao ngạo nhìn vào Lam Tử Nhiên, “Cô ta nghĩ bản thân mình là ai vậy, cũng muôn đê tao xin lôi cô ta.”
“Con bé là con gái của ta.”
Phía sau Lam Hân đột nhiên truyền đên giọng nói vô cùng phân nộ.
Lam Hân quay đầu nhìn lại, Cố An An vừa nghe thầy âm thanh này, mô hôi lạnh lập tức tuôn như suỗi, chỉ thấy Có Tích Hồng cùng Có Ức Lâm đi đến, sắc mặt hai người ngập tràn phẫn nộ.
Cố Tích Hồng đi đến phía sau Lam Lam, nhìn vào Có An An đang đứng ở phía đối diện với vẻ mặt lạnh như băng, “An An, con thật sự khiến cha quá thất vọng rồi.”
°Ghacpni. Con không biết bản thân đã làm sai cái gì, sao cha lại nói như vậy với con chứ?”
Cô An An khó chịu nhíu mày, như thê nào cũng không ngờ tới lại gặp được cha cùng anh hai ở chỗ này, quan hệ giữa cô ta cùng nhà họ Cõ, vật vả lắm mới tốt lên được một chút, hiện tại lại gặp phải tình huống hiểu làm thế này, hôm nay cô ta cũng chưa từng nói với Lam Hân câu gì cả.
“Cha, anh hai, sao mọi người cũng ở trong này?”
Lam Hân cười nói.
Lúc cô tỉnh dậy, cũng đã tự nhủ với chính mình là sẽ không trồn tránh thận phận bản thân là con gái nhà họ Cô nữa.
Cô An An vừa nghe một tiêng cha cùng anh hai này, đáy lòng chợt dâng lên một cô lửa giận, “Lam Hân, cô gọi ai là cha và anh hai đấy hả?”
Có Ức Lâm trầm giọng nói: “Đủ rồi, Cố An An, trong gia đình chúng tôi, cô là người đầu tiên biết, được sự tồn tại của Tiểu Ức, cô vì để ngăn cản Tiểu Ức không thể trở lại nhà họ Có, đối với Tiêu Ức đã làm những chuyện gì thì trong lòng cô tự hiểu rõ.”
“Anh hai, anh nói cái gì vậy, em lại nghe không hiểu, người phụ nữ này sao có thê là chị Tiểu Ức được chứ?”
Có An An bày ra vẻ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Cố Ức Lâm.
Những việc cô ta đã làm, anh hai đều biệt rõ, nên từ đó mới lạnh nhạt với cô ta đến vậy sao?
Không, sẽ không, anh hai đã bắt đầu nghỉ ngờ cô ta từ khi nào chứ 2 Có Ức Lâm nhìn thấy vẻ mặt Có An An giả tạo như vậy, vô cùng chán ghét.
Khương Tịnh Hàm kinh ngạc trừng lớn ánh mắt nhìn về phía Lam Hân, CÓ… cô lại là cô con gái út đã thất lạc từ nhỏ của nhà họ Có, Có Ức Lam sao?
Cô ta nhớ rõ mẹ đã từng nói qua, lúc ây đụng phải Khương Lam Hần, quân áo của cô ta giá trị không nhỏ, còn ở quanh khu vực nhà giàu.
Lúc ấy cô ta còn cười nhạt, nhưng cũng không hề nghĩ. đến, Lam Hân lại là con gái thát lạc của gia đình thế gia lớn thứ hai thành phố giang, nhà họ GÓI Lời vừa rôi của Lam Tử Kỳ nói rất đúng, Lam Hân bởi vì lương thiện, mới không đuôi tận giết tuyệt gia đình cô ta, lời này đến bây giờ, cô ta hoàn toàn tin tưởng.
Nhưng như vậy thì thế nào?
Tổn thương của cô ta ở nhà họ Khương đã được tạo thành..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.