Chương trước
Chương sau
Nếu Lục Dật Kha cuối cùng lại phải nhận lây bi kịch đau lòng, trong lòng ai cũng không cảm thây thoải mái, kết quả được như bây giờ, cũng có thể nói lại nhẹ nhàng nhật.
Những tồn thương trong quá khứ đã hình thành, có giận có hận đên đâu thì nôi đau trong quá khứ cũng không thể vơi đi.
Lòng người đã bị tồn thương thì vĩnh viễn luôn đề lại một vết sẹo, tuy nhiên đối phương mà biết hồi hận thì trong lòng họ cũng không máy dễ chịu.
Lam Hân cùng máy đứa nhỏ trò chuyện hôi lâu, đúng giờ cơm tối, mọi người vô cùng – náo nhiệt vui vẻ ăn cơm, cho tới chín giò thì tất cả đều tự về nhà.
Khoảng tới mười giò, Mộc Tử Hoành mới chạy tới thăm Lam Hân.
Lam Hân biết, anh đang có ý tránh đi Nhạc Cần Nghiên.
Lúc này, trong phòng khác chỉ có mỗi cô, Lục Hạo Thành cùng Mộc Tử Hoành là ba người.
Lam Hân ngôi trên ghê sô pha, hai chân được đấặp lên tâm chăn, cô nhìn về phía Mộc Tử Hoành, hình như trông anh ây gây hơn hẳn trước đây, đường nét trên khuôn mặt càng ngày càng rõ ràng sặc nét, đã không còn đường viền mềm mại như trước, đường nét góc cạnh rõ ràng khiến anh ây càng thêm đẹp trai.
“Giám đốc Mộc, cám ơn anh đã đến thăm tôi”
Mộc Tử Hoành cười cười, “Lam Lam, chúng. ta đều đã thân quen như vậy, sao cô phải gọi xa lạ thê.
Tôi cũng chỉ lớn hơn cô được vài tuồi, sau này cô cứ trực tiệp gọi tên tôi đi.”
Lam Hân cũng không khách khí gật gật đầu, “Dược!”
Lục Hạo Thành liếc mắt về phía tên bạn “Mộc Tử Hoành, cậu cũng thật giỏi đó, một trận đào tâu chính là mấy tháng, mây tháng này tôi cũng không có gặp qua cậu vài lần, tuy nhiên phong độ làm việc năm nay lại không tôi.”
Mộc Tử Hoành nở một nụ cười tao nhã rồi, gật đầu, “Nếu Nhiên Nhiên cũng kỷ hợp đồng với công ty chúng ta, thành tích cũng sẽ càng tôt hơn, đáng tiêc con trai cậu, ngay cả lời của người cha như cậu cũng không nghe.”
Trong giọng nói của Mộc Tử Hoành mang theo một chút chế nhạo.
Lục Hạo Thành cũng là vẻ mặt bắt đắc dĩ cười cười, “Ãi nói không phải chứ?
Cả ba đứa nhỏ tôi đều quản không được.”
Thật ra vào buồi chiều nay, anh có ởi ra, nhưng cũng không rời đi ngay, nghe những lời Nhiên Nhiên nói, trái tim lại đau nhói.
May mà con gái anh vẫn rất tốt, kiểng hỗ là áo bông nhỏ của cha, chụp ng nhà mình: thì mệt, chụp cho nhà người khác lại không mệt, đây là lời mà con trai anh nên nói sao?
Lúc đó anh rất muốn đi vào đánh cho thẳng nhóc kia vài cái, đã hơn nửa năm chưa được gặp cha, thằng bé cũng không có chút nào nhớ nhung, ngược lại càng dính lấy mẹ, anh nhất thời liền cảm thấy ghen tị.
Mộc Tử Hoành nhìn anh nghỉ hoặc hỏi: “A Thành, cậu nghiền răng nghiền lợi làm gì vậy?”
“Tôi nào có?”
Lục Hạo Thành lập tức cúi đầu trả lời câu phủ nhận, ánh mắt lóe lên.
Mộ TỪ Hoành: ” Anh còn không hiểu rõ cậu ta sao?
“Hãng ” Mộc Tử Hoành cười cười, “Cha mà còn không quản được con cái, đó là chuyện quá thường tình trong xã hội ngày nay.Hiện tại, trẻ con rât có chủ kiến đó, tuy rằng con trai cậu đã từ chối cha mình, thì câu cũng không cần phải thương tâm đến vậy đâu.”
Lục Hạo Thành: con mắt nào của cậu ta nhìn thấy mình thương tâm.
Lam Hân nói: “Hiện tại con cái vẫn còn nhỏ, nên để cho nó ở bên ngoài học hỏi kinh nghiệm.”
“Lam Lam nói rất đúng.”
Lục Hạo Thành nhìn cô cười một cách dịu dàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.