Chương trước
Chương sau
Lục Hạo Thành giúp cô xoa bóp bả vai, nghĩ phải như thế nào nói cho cô biết chuyện của của bà nội Có, ở ngay tại cách vách, sớm muộn gì cô cũng biết thôi.
“GðCcoci ” Có người gõ cửa, Lục Hạo Thành biết là ai, liền nói: “Mời vào.”
Cửa bị đầy ra, giọng nói của Lâm Mộng Nghỉ truyền đến, “A Thành, cha của Lam Lam mang đồ ăn đến cho con….”Lời nói của Lâm Mộng Nghỉ lập tức ngừng lại ngay khi bà nhìn thây Lam Hân..
ĐA Xi Ho, Lam Lam, con đã tỉnh rồi.”
Lâm Mộng Nghi kích động nhìn qua con gái, cần thận nhìn đi nhìn lh Sợ trước mắt chính mình xuất hiện ảo giác, nhìn trái phải vài lần, vẫn là con gái đang cười tủm tỉm nhìn bà, cuôi cùng bà đã tin.
“Mẹ, đã khiến lo lắng rồi, nửa năm qua, con thật sự rất muốn mở to mắt, nhưng lại không thê mở ra được.”
Lam Hân cười, cười, đã qua hơn nửa năm, đề cho tất cả mọi người vì cô mà lò lắng, cô thật sự rất băn khoăn.
Cô có thê nghe thấy âm thanh bên ngoài, muôn nói lại nói không được, cái loại cảm giác này thật sự rất thống khổ.
“Ôi trời! Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.”
Lâm Mộng Nghi kích động rơi lệ đầy mặt, bà đẹp cặp lồng cơm để lên trên bàn, đựa tay lau đi nước mắt rồi mới nhìn về phía con gái “Lam Lam, hiện tại cảm giác đỡ hơn nhiều không?
Lúc nghe tin con xảy ra chuyện, trái tim già của mẹ suýt thì chịu không nổi.
Còn nữa A Thành, thằng nhóc thối nhà con, Lam Lam đã tỉnh lại, vì sao con lại không nói cho ta biết?”
Lục Hạo Thành cười cười: “Mẹ, không phải con muốn cho mẹ một bất ngờ lớn sao?”
Lâm Mộng Nghi nghe một tiếng”Mẹ”, cả người cũng hơi sửng sôt một chút, “HãNHg … – Bà nhịn không được cười cười, chế nhạo nói: “Con đã cùng Lam Lam kết hôn lâu như vậy, hiện tại mới chịu gọi ta một tiếng mẹ, ta thật hối hận vì đã đem con gái gả cho con sớm như vậy.”
Ánh mắt Lục Hạo Thành mang theo, một tia trốn tránh, anh có quan hệ rất tốt với nhà họ Cố, đã gọi từ nhỏ, mở miệng gọi cha mẹ có chút không quen, không thê thốt nên lời.
Hiện tại Lam Lam đã tỉnh lại, nếu anh còn không. gọi, cô gái nhỏ này nhất định sẽ măng anh Anh cũng không muốn đề cho bà xã nhỏ nhà mình tức giận.
Lâm Mộng Nghỉ nhìn thấy con rễ ngượng ngùng trả lời, cười nói: “Xem ra là bởi vì Lam Lam đã tỉnh lại.
Cho nên con mới sửa miệng, thì ra tiếng “mẹ “ này của ta cũng chỉ do”
được hưởng phúc từ con gái thôi.’ YHaH=m “Lam Hân cười cười, “Mẹ, con gái vĩnh viên là áo bông nhỏ, tri kỷ của mẹ.”
Lâm Mộng Nghỉ cười với vẻ mặt vui ẻ gật gật đâu, ánh mắt từ ái mà đau lòng, “Ai nói không phải chứ?
Mới trước đây có con ở nhà, nhà của chúng ta rất vui vẻ, còn tiện nghỉ cho thăng nhóc này, cũng làm cho nó vui vẻ lây.”
Lục Hạo Thành nhìn qua Lam Hân cười cười: “Đúng vậy, ít nhiều nhờ có Lam Lam nhà chúng ta, thời thơ ấu của Lục Hạo Thành con mới trở nên thật hạnh phúc.”
Lam Hân cười cười, chớp chớp đôi mắt to, hơi nghiêng đầu nhìn lí Hạo Thành, “XeHii ra em chính là một ngôi sao may mắn.”
“Đúng vậy!”
Lâm Mộng Nghi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc con gái, ánh mắt từ ái, “Lam Lam, hãy hứa với mẹ, sau này nhát định phải bảo vệ tốt bản thân, không được xảy ra chuyện như vậy thêm lần nữa.”
Lam Hân gật đầu thật mạnh, “Mẹ, sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Được rồi!”
Lâm Mộng Nghỉ đột nhiên nghĩ tới mẹ chông vẫn đang năm ngay phòng bệnh cách vách, nghĩ đên con gái vừa mới mới vừa tỉnh lại, nếu lại nói cho con bé chuyện của bà nội, nhất định sẽ bị đả kích không nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.