Lục Hạo Thành nói: “Hãy lưu lại đoạn video này, tương lai tôi nhất định sẽ đáp trả lại cô ta.
Vụ tai nạn của bà nội Cố đã có thêm tin tức gì mới chưa?”
Âu Cảnh Nghiêu nói: “Không có, chúng ta vần đang ở tìm cơ hội, Có An An là loại người giấu súng lạnh sau lưng, trước mặt lại ngụy trang vô tội, cậu nhất định phải cần thận một chút.”
Lục Hạo Thành nói: “Tôi đã biết, vậy cúp máy trước.”
Sau khi Lục Hạo Thành cúp điện TÒnN lại ngôi xuông ghế năm chặt bàn tay lạnh, như băng của Lam Hân, ánh mát lo lắng nhìn cô: “Cô nhóc ngốc, vừa rôi suýt chút nữa em dọa anh chết khiếp rồi, có biết không?
Cho dù có đánh đổi tất cả, anh cũng muốn để em tỉnh lại, chúng ta cùng nhau sống đến đầu bạc răng long.
Em đã đồng ý với anh, quãng đời còn lại sẽ luôn ở cạnh anh, cho nên, Lam Lam, em nhanh chóng tỉnh lại đi, có được không.”
Mây đứa trẻ đêu đang rất đau khô, anh đã bảo các con đừng qua đây, miễn cho mỗi lần chúng trở về lại thương tâm rất lâu.
Tiểu Tuần đã dừng tới, tuy nhiên Kỳ Kỳ vẫn như cũ kiên trì qua đây.
Lục Hạo Thành hít một hơi thật sâu: “Cô bé ngốc, tất cả mọi người đều đang chờ em tỉnh lại.”
¬……- Lại là một năm mới đã đến, mùa xuân đến rồi, vạn vật thức tỉnh, xuân về hoa nở, thời tiết cũng ấm dàn lên.
Lam Hân đã nằm ở trên giường bệnh, hơn nửa năm rồi,Lục Hạo Thành vẫn ngày đêm bầu bạn bên cạnh Lam Hân không rời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/393401/chuong-1406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.