Chương trước
Chương sau
Anh vọt tới sau vài bước, đoạt lại mặt nạ dưỡng khí trong tay đối phương, đặt lại trên mặt Lam Hân, tuy nhiên trên mặt Lam Hân dần dẫn trỏ nên tím tái.
Tất cả những cái gọi là lo lắng và SỢ hãi đều hiện rõ trên khuôn mặt tuần tú của Lục Hạo Thành.
“Chết tiệt!”
Anh phẫn nộ đem Lục Tư Ân xô về một bên, lập tức ân vào chuông báo động đâu giường.
ñ ” Lục Tư Ân nhìn thầy anh cả tức giận như muốn giết người, cả người cô ta đề ngơ ra, anh cả sẽ không cho ráng là cô ta làm chứ!”Anh cả, không phải em…… s “Câm miệng!”
Lục Hạo Thành nỗi giận gầm lên một tiếng.
Nhìn thấy Lam Hân đã không còn hô hấp, anh dường như đang muốn phát điên.
“Lam Lam, kiên trì một chút nhé, một lát nữa là tôt rôi, hãy kiên trì một chút nữa, được không. ” Lục Hạo Thành nghẹn ngào, đau khổ cầu xin cô.
Tiếng chuông khẩn cấp vừa vang lên, bác sĩ trực ban và một vài y ta đã liêu mạng chạy tới.
Lục Hạo Thành nói: “Nhanh lên, mặt nạ dưỡng khí: của Lam Lam bị rơi xuông..
Hai vị bác sĩ vừa nghe, liền chắn động.
Một vị bác sĩ lập tức tiến lên kiểm tra cho Lam Hân, sốt ruột nói: “Giám đốc Lục, tình huống, hiện tại của phu nhân thật sự không tốt, chúng tôi phải lập tức câp cứu, mọi người hãy đi ra ngoài trước đi.”
Anh mắt Lục Hạo Thành tràn đây bât lực nhìn đối phương, nghe được câu tỉnh huống không tôt, khiên anh như rơi vào địa ngục, Sinh ‘khẩn cầu nói: “Bác sĩ, cầu xin anh, anh nhất định phải cứu sông cô ây.”
Bác sĩ kia chưa bao giờ thấy qua một Lục Hạo Thành như vậy,chỉ biệt khẽ gật đầu: “Giám đốc Lục yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cô găng hết sức chữa trị.”
Bác sĩ lúc này đã bắt đầu sơ cứu khẩn cấp.
Lục Hạo Thành Lục Tư Ân mang vẻ mặt không biết làm sao đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, anh đã dùng lực xô ngã Lục Tư Ấn té lăn trên đât.
SÂU ” Lục Tư Ân nặng nề ngã trên sàn nhà, bàn tay truyền đên nóng rát đau đón.
Cô ta chảy nước mắt nhìn thấy Lục Hạo Thành đang tức giận đên muôn giêt người, “Anh cả, không phải em, thật sự không phải em, lúc em tới thì cửa đã mở ra rồi, lúc em đi vào đã nhìn thấy mặt nạ dưỡng khí của Lạm Hân bị rơi xuống rồi, em chỉ mới cầm nó đi lên, vừa lúc bị anh thấy được, anh cả, thật sự không phải em làm, em chỉ muôn trước khi ra nước ngoài thì đên thăm Lam Hân, thật sự không phải em làm.”
Lục Tư Ân than thở khóc lóc nhìn về phía Lục Hạo Thành.
Anh mát Lục Hạo Thành băng lạnh vô tình, không có một tia độ ấm, lạnh lùng âm hiệm nhìn đồi phương “Là tôi tận mắt nhìn thấy, cô còn muốn nói dối nữa.”
Tiếng rống giận dữ truyền khắp hành lang với những âm vang nặng nê.
Lúc này, nghe được tiếng ồn,Lâm Mộng Nghỉ cùng Có An Ăn cũng từ trong phòng bệnh bà nội Cô đi ra Cố An An nhìn thấy Lục Tư Ấn có mặt ở đây, CUNG rất sửng sót, sao cô ta lại ở chỗ này?
“A Thành, làm sao thế này?”
Lâm Mộng Nghỉ nhìn thoáng qua phòng bệnh của con gái, bác sĩ ở bên trong đang luông cuỗng tay chân.
Lâm Mộng Nghỉ vô cùng sợ hãi.
Lục Hạo Thành mang vẻ mặt thống khổ nhắm mắt lại, anh hiện tại, một câu cũng không thể thốt lên được, chỉ có thể khẩn cầu cho Lam Lam không xảy ra việc gì.
“Lam Lam, kiên trì một chút, hãy kiên trì một chút, nhất định phải kiên trì.”
Dưới đáy lòng Lục Hạo Thành không ngừng câu nguyện cho bà xã.
Anh chỉ là đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, có một số việc không muôn đề cô nghe được, Sơ cÔ Sẽ lo lắng, cho nên, anh chỉ muốn đi ra ngoài một chút, suýt nữa đã làm cho cổ. Lục Hạo Thành không dám nghĩ tiếp nữa, anh chỉ sợ cô gặp chuyện không may, mới luôn túc trực ở trong phòng bệnh, vậy mà vẫn đề cô xảy ra chuyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.